Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

chương 1017

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

“Vậy thì rạch nát khuôn mặt này của tôi nhé?” Hoàng Trường Minh bắt lấy tay cô.

Lam Ngọc Anh thấy biếu cảm anh nghiêm túc, vội nói: “Không cho phép đùa giốn”

Hoàng Trường Minh cong môi, nâng niu khuôn mặt cô mà đặt lên đó một nụ hôn đầy thâm tình.

Ngoài cửa số, đêm đã buông.

‘Sau khi Lam Ngọc Anh mang thai vẫn luôn thèm ngủ, chỉ có điều đêm nay Hoàng Trường Minh có tiệc xã giao, về rất muộn. Tuy anh đã đặc biệt dặn dò kêu cô mười giờ phải nhằm mắt đi ngủ đúng giờ, nhưng không có anh bên cạnh, cô ngủ có chút không yên.

Khi dưới lầu có động tĩnh vang lên, cô mơ mơ màng màng mở mắt, còn tưởng là anh đã về.

Nghe động tĩnh càng lúc càng lớn, Lam Ngọc Anh không khỏi ngồi dậy, vừa đi xuống lầu đã ngửi thấy mùi rượu không nhẹ Chỉ có điều người về không phải Hoàng Trường Minh mà là một người khác. Thím Lý đang không chống đỡ nối, nghe tiếng bước chân, vội lên đón: “Cô.

Ngọc Anh, cô bị làm ồn cho tỉnh à? Cô Phương Vũ đến rồi, cứ đòi gặp cô. Tôi đã nói là cô đi nghỉ rồi, nhưng hình như cô ấy uống say…”

“Tôi biết rồi, thím về phòng nghỉ trước đi!” Lam Ngọc Anh gật gật đầu.

Thím Lý giúp cô cùng đỡ Trịnh Phương Vũ đang ôm cầu thang đi tới ngồi xuống sô pha, sau đó thím Lý lại bưng một ly nước mật ong tới rồi mới quay về phòng với vẻ không quá yên tâm.

Nếu không phải thím Lý nói là cô Phương Vũ, ban đầu cô còn không nhận ra được Trịnh Phương Vũ. Tóc tai rối bù, quần áo trên người cũng nhãn nhúm.

Khi ngẩng mặt lên, lớp trang điểm đều đã trôi hết rồi. Kẻ mắt màu đen đều trôi xuống cả, vô cùng thê thảm.

“Làm sao thế này?”

Lam Ngọc Anh giật mình, vội vã hỏi Không hỏi còn tốt, vừa hỏi đã khiến nước mắt của Trịnh Phương Vũ ứa hết ra, chảy vô cùng nhiều, y như trẻ con thi khóc vậy.bg-ssp-{height:px}

Lam Ngọc Anh vội vã rút một tờ khăn giấy đưa qua, an ủi: “Đừng khóc nữa mà, tớ còn chưa tìm cậu tính sổ đây. Nửa đêm nửa hôm, cậu chạy đến chỗ tớ đại náo thiên cung cái gì vậy hả? Cậu không sợ anh Trường Minh của cậu đuổi cậu ra ngoài sao?”

“Lúc tớ đến đã trinh sát cả rồi, anh Trường Minh còn chưa về!” Trịnh Phương Vũ không hề sợ hãi, cầm khăn giấy lau lau mũi.

Lam Ngọc Anh thật sự hết cách với cô rồi.

Trịnh Phương Vũ vo khăn giấy lại nằm trong tay, đột nhiên tức giận trừng mất nhìn cô: “Lam Ngọc Anh, tớ hận cậu!”

Lam Ngọc Anh cũng không giận, nhìn Trịnh Phương Vũ mà buồn cười: “Nửa đêm nửa hôm cậu chạy đến đây chỉ để nói với tớ cái này thôi sao?”

Trịnh Phương Vũ mếu máo, nặng nề ngã xuống sô pha, vô cùng có khí thế đau lòng muốn chết: “Một người như thế, hai người cũng như thế, sao đều một lòng một dạ với cậu vậy? Không công bắng, không công bầng mài”

“Cậu nhỏ tiếng thôi, làm tớ thức cũng được đi, nếu làm Đậu Đậu thức, tớ sẽ giận cậu thật đấy” Lam Ngọc Anh túm cánh tay cô nhắc nhở, nhìn lên lầu một cái, nhíu mày nói: “Rốt cuộc là thế nào? Lại chạy đi uống rượu à? Một đứa con gái như cậu cứ nửa đêm canh ba không về nhà mà chạy đến quán bar như thế, tất nguy hiểm đấy biết không?”

Trịnh Phương Vũ giống như một vũng bùn nhão, cứ nằm ở đó, có điều cũng không cao giọng thêm nữa.

“Nếu cậu không định nói với tớ thì tớ không quản cậu nữa, tớ lên lầu ngủ tiếp đây!” Lam Ngọc Anh nói xong liền làm bộ như muốn lên lu thật.

Trịnh Phương Vũ vừa nghe đã lập tức ôm cô lại, vô cùng không có tiền đồ: “Đừng mài Cậu có còn là bạn thân không thế?”

Lam Ngọc Anh không nhịn được cười, lắc đầu rồi lại ngồi xuống lần nữa.

“Trịnh Phương Vũ cũng ngồi thẳng lên theo, cầm khăn giấy lau bừa trên mặt một lần, u oán nói: “Còn không phải cái tên Lê Văn Nam đó à? Sao anh ta cứ như hòn đá trên hầm cầu vừa thối vừa cứng thế? Tớ cảm thấy da mặt mình cũng dày thành bức tường mất rồi, vậy mà vẫn không cách nào lay động được anh ta! Hôm nay tớ giả bệnh, khó khăn lảm mới lừa được anh ta đến nhà thăm tớ. Sau đó cố ý khóa cửa quyến rũ anh ta, gần như đã dùng hết bản lĩnh toàn thân rồi. Nhưng anh ta lại ngây ra không phản ứng, sau đó còn nhảy ra cửa sổ chạy mất… Hừ, tầng hai đấy, anh ta cũng không sợ ngã gãy chân à?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio