Chương
Lam Ngọc Anh buồn bã lắc đầu: “Không gọi được…”
Cô không chỉ gọi điện thoại mà còn gửi rất nhiều tin nhản và email, chỉ cần có cách nào liên lạc với cô ấy, cô đều không bỏ lỡ. Nếu không phải vì hiện tại cô đang mang thai, phải nghỉ ngơi trong nhà, cô thậm chí muốn trực tiếp mua một về máy bay đi Nam Phi để xem xét tỉnh hình bên đó hiện tại như thế nào.
“Đừng căng thẳng, sáng mai ngủ dậy thử lại xem”
Lam Ngọc Anh chỉ có thế gật gật đầu, cô ngồi dậy cầm lấy cốc sữa, không có cảm giác ngon miệng, chỉ uống tượng trưng hai ngụm liền muốn đặt xuống.
Hoàng Trường Minh đứng ở bên cạnh ngăn cản cô, nhíu mày nói: “Uống hết sữa đi, buối tối em đã không ăn gì rồi!”
Lam Ngọc Anh không còn cách nào khác đành phải ngoan ngoãn uống nốt nửa sữa còn lại Nhìn thấy cốc đã cạn, vẻ mặt của Hoàng Trường Minh thả lỏng rất nhiều, anh hôn lên khóe miệng cô, dùng ngón tay vuốt ve phần tóc bị gãy trên thái dương của cô rồi nói: “Động đất vừa mới xảy ra, rất nhiều chuyện không chắc chản. Các hoạt động cứu hộ đã được triển khai đầy đủ, chúng ta nên chú ý đến những tin tức này. Anh đã liên lạc với Đại sứ quán bên đó để kiểm tra danh sách thương vong, không có tên Trương Tiểu Du. Ít nhất là bây giờ, cô ấy đã an toàn. Không có tin tức nào tốt hơn tin tức này!”
“Ừf Lam Ngọc Anh thì thầm.
Dưới ánh đèn, đôi mắt sâu thảm của anh chất chứa đau lòng và lo lắng, trái tim cô không khỏi run lên. Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, tự trách: “Hoàng Trường Minh, em lại khiển anh lo lắng rồi!”
“Em biết là tốt!” Hoàng Trường Minh hừ một tiếng, liếc nhìn đồng hồ điện tử bên cạnh, nhíu mày nói: “Mười giờ tưỡi tồi, em nên đi ngủ thôi!”
“Vâng… Lam Ngọc Anh ngoan ngoãn nắm xuống.
Cô nhắm mắt lại, cảm nhận được nụ hôn giữa hai đầu lông mày, rồi nghe thấy tiếng bước chân của anh xa dần. Anh đi xuống lầu đối một cốc nước nóng và đặt lên đầu giường.
Chỉ là đợi rất lâu không thấy anh nấm xuống, cô không nhịn được mở mắt ra liền thấy anh đang cầm điện thoại di động, Lam Ngọc Anh nhíu mày hỏi: “Hoàng Trường Minh, muộn như vậy rồi anh còn gọi điện cho ai thế?”
“Tư Niên” Hoàng Trường Minh hé môi.
Lam Ngọc Anh nghe vậy thì sửng sốt, sau đó cô hiếu ra, thở dài: “Nếu bác sĩ Niên biết tin, anh ấy có lẽ sẽ rất lo láng!”bg-ssp-{height:px}
‘Đều là người có tình nhưng lại ở hai phương diện khác nhau. Một người là bạn thân mà biết chuyện cũng lo lắng như cô thỉ cô tin răng nếu Trần Phong Sinh biết, mức độ sốt ruột chỉ có hơn chứ không kém.
Hoàng Trường Minh nhướng mày: “Nhưng anh vẫn chưa liên lạc với cậu ta.
Không biết có phải do tín hiệu ở khu vực cao nguyên không tốt hay còn nguyên nhân nào khác không thể liên lạc được”
Lam Ngọc Anh rất ngạc nhiên, không ngờ rằng ngay cả Trần Phong Sinh cũng không liên lạc được.
Cuối cùng liên lạc không có kết quả, hai người bất đắc dĩ ôm nhau ngủ thiếp đi.
Hôm sau là một ngày làm việc, cả nhà dậy sớm ngồi quanh bàn ăn sáng, Khi họ chuẩn bị ra ngoài thì điện thoại di động của Lam Ngọc Anh đổ chuông.
Trên chân vẫn còn một chiếc giày chưa đi, cô chống vào tủ giày lấy điện thoại ra xem, là một cuộc gọi Face Time. Khi nhìn thấy dãy số hiển thị tên người gọi, cô kích động đến giọng nói cũng run rẩy: “Cá nhỏ!
Chất lượng ảnh hơi kém nhưng cô vẫn có thể thấy rõ khuôn mặt tròn trịa, rám nẵng của Trương Tiểu Du.
“Ngọc Anh!” Trương Tiếu Du cười với cô qua điện thoại: “Tớ thấy rất nhiều tín nhần của cậu trên điện thoại, biết chắc cậu đã biết tin này sẽ lo lắng lắm, vừa có sóng là tớ gọi cho cậu ngay!”
Nhìn thấy nụ cười quen thuộc, Lam Ngọc Anh rốt cuộc cũng buông lỏng trái tim vẫn luôn siết chặt từ tối hôm qua, cô vội vàng hỏi: “Cá nhỏ, cậu không có chuyện gì chứ? Có bị thương không?”
“Không đâu, đừng lo lảng!” Trương Tiểu Du cười: “Khi động đất xảy ra, tớ tình cờ ở trong một chiếc ô tô trên đường cao tốc, không đứng trong tòa nhà nên không bị thương. Chỉ là bị mắc kẹt trên đường suốt một ngày, điện thoại di động không có tín hiệu, sáng nay tớ đã được đội cứu hộ đưa đến nơi an toàn rồi”