Chương
Lam Ngọc Anh cần môi, cảm thấy hẳn là mình xuất hiện ảo giác, hoặc chỉ là một người trông rất giống đối phương, cô chỉ có chút quá nhạy cảm, không khỏi lãm bầm lầu bầu nói thầm một câu: “Có thể là mình hoa mất rồi!”
“Ông xã, mua về rồi à?” Cô ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chảm chảm vào cốc trà sữa trong tay anh.
Hoàng Trường Minh thấy đôi mắt cô không thế dời được khỏi cốc trà sữa, lập tức bật cười, không cảm ống hút mà trực tiếp mở nắp ra đưa cho cô giống với người mà cô vừa thấy.
Lam Ngọc Anh đã sớm không thế chờ đợi, cầm lấy tay của anh uống một hớp, ngọt ngào hướng nhếch khóe miệng lên với: “Uống ngon thật!”
Hoàng Trường Minh cúi người liếm sạch sẽ trà sữa dính ở khóa miệng cô, dưới khuôn mặt đỏ bừng của cô, anh nằm tay cô vào trong chiếc Land Rover màu trắng, đi đón bánh bao nhỏ dưới trời chiều.
Hai ngày sau, Lê Hoài Lâm đến nhà ăn cơm Trước khi ăn cơm, hai bố con cộng thêm cháu trai ngồi trên ghế sô pha ăn hoa quả, Lê Hoài Lâm tới, chủ yếu cũng chỉ để nói qua với cô một vài việc chuẩn bị cho lễ cưới Lam Ngọc Anh muốn nói lại thôi: “Bố, bây giờ Lê Tuyết Trình đang nước ngoài đúng không?”
“Đúng vậy!” Lê Hoài Lâm gật đầu.
Mặc dù tay trong lòng ông cũng cảm thấy thất vọng với cô con gái nuôi từ nhỏ đến lớn, nhưng dù sao cũng là xương cốt của mình, thất vọng đồng thời cũng rất đau lòng, lúc nhắc đến cũng không khỏi cảm thấy phiền muộn.
Thấy cô nhíu mày, nhận ra được có chuyện gì, ông không khỏi hỏi: “Ngọc.
Anh, sao thế?”
Lam Ngọc Anh cũng rất muốn chứng thực: “Hôm trước con và Hoàng Trường Minh đi thử áo cưới, lúc đi mua trà sữa, không biết có phải là con nhìn nhầm hay không, mà cách một con đường, hình như con đã thấy cô ta..”
“Sao có thể, ngày đó buổi sáng Hồng Mai đi tự thú, buổi chiều thư ký đã đưa Tuyết Trình ra sân bay, hơn nữa bố tận mắt nhìn thấy con bé đăng ký!” Lê Hoài Lâm nghe vậy, vẻ mặt sững sờ.bg-ssp-{height:px}
Lam Ngọc Anh gật đầu, há miệng nói: “Con cũng không chắc chản lắm, chỉ là nhìn từ xa cảm thấy là cô ta…”
“Đợi bố gọi điện thoại xác nhận một chứt” Lê Hoài Lâm ngẫm nghĩ, lấy điện thoại ra.
Ông bấm số điện thoại ở nước ngoài, có lẽ vì tín hiệu kém, một lúc lâu sau mới được nhận, sau cuộc trò chuyện ngắn gọn, ông để điện thoại xuống: “Ông ngoại của Tuyết Trình nói, đúng là con bé đang ở đó, mỗi ngày đều bườn bực ở trong phòng không ra ngoài, thăng bé Thành Vân vẫn luôn ở cùng!”
Chuyện Tiêu Thành Vân đi theo Lê Tuyết Trinh ra nước ngoài, cô vẫn luôn biết, vì thế Phạm Mỹ Lệ vẫn luôn buồn bã.
Không thể không nói, Tiêu Thành Vân cũng là người sĩ tình, dù biết trái tim của Lê Tuyết Trinh bốn năm trước hay bốn năm sau đều không ở trên người mình, nhưng vẫn đồng ý đi theo cô ta, có thể thấy được sự cố chấp không bỏ được kia, nếu Lê Tuyết Trinh thật sự có thể chú ý tới người bên cạnh thì tốt, cũng không uổng phí tình cảm của anh ta Lam Ngọc Anh nghe thấy Lê Hoài Lâm nói như vậy, gật đầu: “Vậy chắc hẳn là con nhìn nhầm…”
Nhạc đệm qua đi, hai bố con nói tiếp về chuyện lễ cưới.
Thật ra cô ngồi nghe nhiều hơn, bởi vì đều là Lê Hoài Lâm và Hoàng Kiến Phong sắp xếp, trong lòng cô rất cảm động cũng rất hạnh phúc: “Bố, chuyện lễ cưới, vất vả cho bố và bác Hoàng rồi!”
“Nói gì vậy chứ, con là con gái của bố, là người bố, tổ chức lễ cưới của con là bổn phận của bố, cũng là hạnh phúc của bố, chỉ cần con có thể sống hạnh phúc, mẹ con cũng sẽ vui vẻ!” Lê Hoài Lâm ấm giọng cười nói, ánh mắt rơi vào trên mặt của cô, giống như lại xuyên qua trước đây nhìn thấy người mình yêu lần nữa.
“Dạ!” Mặt mày Lam Ngọc Anh cong cong.
Cô đưa tay kéo cánh tay Lê Hoài Lâm, con gái nũng nịu ngả đầu vào vai ông ấy, Lê Hoài Lâm hưởng thụ sự thân thiết hiếm có của cô, cũng đưa tay ra vuốt tóc cô giống như đứa trẻ Chỉ là sự vuốt ve an ủi này không tiếp tục được bao lâu, bởi vì bóng người cao lớn của Hoàng Trường Minh đã đi tới từ cửa trước.