Chương
Lúc đẩy cửa ra, Lam Ngọc Anh đặc biệt ra vẻ bình tĩnh, không muốn để cho người khác nhìn ra cái gì, ai ngờ đến khi mấy nhân viên cửa hàng đều che miệng cười trộm nhìn cô, cô mới đưa mắt nhìn sang tấm gương bên cạnh, lập tức đỏ hết cả tai.
Trước lúc đi vào phòng thử áo, vì để phối hợp với hiệu quả của áo cưới, nhân viên cửa hàng đã trang điểm qua cho cô, lúc này màu son đỏ ngoài miệng đã nhạt đi hơn nửa, có vẻ chính là bị người ta kịch liệt gặm cản.
“Thử xong váy cưới đi ra đã là chạng vạng tối, bên ngoài ráng chiều phủ lên nửa bầu trời, nhìn giữa những tòa nhà cao tầng từ xa giống như là một cảnh trong mơ đẹp đẽ Lúc lấy xe, bên cạnh có một cửa hàng trà sữa, một đội ngũ xếp hàng thật dài bên ngoài, mùi trà sữa bay ra khắp cả con đường.
Nhìn thấy một vị khách trong đó căm cốc trà sữa đi ra khỏi hàng, cũng không cắm ống hút, mà trực tiếp mở nắp lên uống một hớp lớn, bên miệng còn sót lại một vòng nước trà sữa, cô không khỏi nuốt một ngụm nước bọt Có lẽ là âm thanh hơi lớn, chỉa khóa xe trong tay Hoàng Trường Minh dừng lại: “Em muốn uống à?”
Lam Ngọc Anh lúng túng, trên mặt ửng đỏ, gần đây sức ăn của cô càng ngày càng tốt, nhiều khi thấy cái gì cũng muốn ăn, hôm qua trong công ty, nhìn thấy Tiếu Triệu mua cái bánh rán giấu ở trong phòng giải khát để ăn, khiến cô thèm quá mức, chỉ là Tiểu Triệu nói mình được tổng giám đốc Minh giao cho trách nhiệm, mua đồ ăn không sạch sẽ ở bên ngoài, nhất quyết không thể chia cho cô.
Nhưng mà buổi tối về tới nhà, thím Lý đã sớm làm xong một phần.
“Ãc, có chút…Lam Ngọc Anh liếm môi một cái, bị anh nhìn có chút xấu hổ, không thèm nháy mắt mà đố tội: “Có thế là con gái anh thèm!”
Hoàng Trường Minh cong môi bật cười, đôi mắt sâu thảm nhìn thẳng về phía quán trà sữa, xác định là một cửa hàng đứng đản, nhìn vào bên trong vệ sinh cũng đều đạt tiêu chuẩn, mới lên tiếng nói: “Có quá nhiều người xếp hàng, dễ xảy ra chen chúc, bà xã, em ở chỗ này hoặc vào trong xe chờ anh, anh đi mua cho em!”
“Được” Lam Ngọc Anh cười ngọt ngào.
Nhìn anh cầm điện thoại đi đến xếp hàng với đám người, cô ngấn người hai giây nhìn bóng lưng cao lớn của anh, nhận ra được hành động của mình có chút ngớ ngẩn, liền vội vàng thu tầm mắt lại, cầm chia khóa xe anh đặt vào trong tay mình đi đến chỗ Land Rover, chuẩn bị vào trong xe đợi anh.bg-ssp-{height:px}
Ngồi vào chỗ lái phụ, cô cảm thấy cực kỳ nhàm chán, lập tức tìm một kênh radio để nghe, lúc ánh mắt lơ đãng nhìn về phía đường đi phía đối diện qua cửa số xe, toàn thân cô đột nhiên cứng đờ.
Động tác tay dừng lại trên màn hình xe, bên trong radio có một ca khúc nhẹ nhàng được yêu thích phát ra Bài hát hát về cái gì, Lam Ngọc Anh cũng không nghe được một câu nào, cô cứng ngắc mấy giây, cách cửa kính xe và cả một con phố, đổi diện với một ánh mắt nào đó phía xa, cô có chút không dám tin mở to hai mắt.
Người phụ nữ mặc áo khoác màu đen đứng ở nơi đó, mái tóc xoăn rối tung ở phía sau, cổ áo dựng thẳng lên rất cao, giống như là đang cố gảng che lấp, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng hình dáng và vẻ căm hận bán ra trong đôi mát đẹp kia…
Lê Tuyết Trinh?
Hô hấp của Lam Ngọc Anh cứng lại, cô nhanh chóng đấy cửa xe ra.
‘Vừa nhảy xuống xe đã nhìn sang phía đối diện, một chiếc xe buýt đi ngang qua trước mắt, khi tâm mắt trống trải một lần nữa, bóng người đứng ở kia lại đột nhiên biến mất không thấy, cô nuốt nước bọt theo bản năng, nhìn quanh trái phải ở gần đó.
Hoàng Trường Minh mua xong trà sữa trở về, nhìn thấy cửa xe rộng mở, cô đang đứng ở đầu xe, vẻ mặt nghiêm túc mím chặt khóe miệng nhìn quanh về phía con đường đối diện.
Anh đưa tay nắm chặt bờ vai của cô: “Ngọc Anh, em sao thế?”
Lam Ngọc Anh nghiêng đầu nhìn về phía anh, lại nhìn sang phía đối diện, lắc đầu: “Không có gì..”
Lê Tuyết Trinh đã bị trục xuất ra nước ngoài, hôm đó là Lê Hoài Lâm tận mất nhìn thấy cô ta lên máy bay, hơn nữa sau đó Tiêu Thành Vân cũng đi theo, người đang ở nước ngoài sao có thể còn xuất hiện ở Sài Gòn được chứ?