Chương
“Không sao cả” Hoàng Trường Minh đau lòng hôn lên mắt của cô, bởi vì cảm xúc chấn động mãnh liệt, cơ cân bên môi đã hiện ra rõ rằng, lòng bàn tay vuốt ve từng lần một ở sau lưng cô: “Hôm nay không thấy rõ còn có ngày mai, ngày mai không thấy rõ, còn có thời gian cả đời!”
Lam Ngọc Anh gật đầu thật mạnh, ôm chặt lấy cái eo cường tráng của anh.
Trong trời đất trắng tỉnh yên tĩnh đầy nâng sớm, hơi trắng phả ra từ trong miệng hai người, ôm nhau như chốn không người “Rầm!”
Có thứ gì đó rơi xuống mặt đất.
‘Thím Lý vừa đi ra khỏi cửa định ra giục cô vào nhà, cái chối rơi xuống khỏi tay bà, không dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt, lầm bẩm trong miệng: “Má ơi, không phải quỷ, là cậu chủ thật? Ông Lý, ông Lý mau ra đây!”
Chú Lý không bị gọi ra, ngược lại sau lưng bà xuất hiện một bóng dáng nhỏ bé, kích động hô to: “Bố ơi!”
Hai người đang ôm nhau tách ra, nhìn bánh bao nhỏ nặng nề dâm lên tuyết trên đất chạy đến chỗ bọn họ, trực tiếp nhào lên trên đùi Hoàng Trường Minh giống như mỗi lần gặp Lam Ngọc Anh trước kia, ôm chặt lấy y như bạch tuộc, nước mắt đầm địa khắp khuôn mặt nhỏ: “Bố ơi, cuối cùng bố đã đi công tác về!”
Hoàng Trường Minh cúi người, đôi mắt cũng có chứt nóng rực nhìn con trai mình, Bánh bao nhỏ chôn mặt vào trong lòng anh cọ qua cọ lại, lại ôm chặt cổ của anh, bôi nước mắt nước mũi hết lên người anh, bĩu môi khóc lóc đáng thương: “Hu hu, bé cưng còn tưởng rằng…”
“Tưởng rằng gì?” Hoàng Trường Minh lau nước mắt cho con trai Bánh bao nhỏ hít mũi một cái, ti thân nói: “Bé cưng còn tưởng rằng, bố cũng giống như bố của nhóc mập trong nhà trẻ, ở bên ngoài ăn chơi đàng điểm với phụ nữ nên không trở về nhà, không cần mẹ và bé cưng nữa!”
Hoàng Trường Minh giật khóe môi.
Nhưng mà nhìn thấy vẻ bối rối luống cuống trong đôi mắt to của con trai, anh vẫn nhãn nại lấy tay sờ lên đầu nhỏ của con, kiên nhãn trấn an.
Thím Lý cũng kích động đến đỏ mắt, khàn khàn mở miệng nói: “Nhanh vào trong nhà đit”bg-ssp-{height:px}
Một trận tuyết lớn qua đi, Hoàng Trường Minh trở về khiến mỗi một nơi trong căn biệt đều tràn đây sức sống bừng bừng, từng giây phứt trôi qua đều như bị người ta quên đi, chỉ có bầu không khí vui vẻ quanh quấn bốn phía.
‘Trên giường lớn trong phòng ngủ chính, bánh bao nhỏ đã ngủ say sưa trên đó.
Mà trên ghế sô pha bên cạnh cửa số, hai người vẫn đang hạnh phúc ôm lấy nhau thật chặt, căn bản không có cách nào chìm vào giấc ngủ, bóng đêm ngoài cửa số đã sớm tan đi, ánh trắng trong veo chiếu lên trên mặt tuyết.
Cả ngày nay ánh mắt của Lam Ngọc Anh vẫn không rời khỏi người anh, kể cả lúc anh tâm rửa, thay quần áo, ăn cơm, dường như cô chưa từng chớp mắt, giống như nếu không làm như vậy, cô sợ anh sẽ biến mất.
Lúc này cô ngoan ngoần nấm trong lòng anh giống một con thú nhỏ, đôi mất vẫn không hề chớp mà khóa chặt lấy người anh.
Hoàng Trường Minh ôm lấy cô, ra hiệu chỉ đồng hồ: “Đã sắp mười một giờ, em văn chưa định đi ngủ sao?”
“Không muốn ngủ..” Lam Ngọc Anh lắc đầu, ánh mắt ngây ngốc: “Còn muốn nhìn anh thêm một lát nữa, nói chuyện với anh thêm mấy câu nữa!”
‘Thỉnh thoảng cô còn giơ tay lên, dùng đầu ngón tay sở lên khuôn mặt góc cạnh rõ rằng của anh từng lân một mà không biết chán, lại sờ lồng ngực tràn đầy bắp thịt rắn chắc của anh, không ngừng xác nhận tất cả trước mắt không phải là mơ, sẽ không biến mất không còn gì khi nhầm mắt lại rồi mở mắt ra, anh là người sống sở sờ, niềm vui mất mà được lại tràn ngập bên trong mỗi lỗ chân lông của cô.
Hoàng Trường Minh nắm lấy tay của cô, đặt đôi môi mỏng lên khẽ hôn, cũng nói ra sự nhớ nhung trong bốn tháng ròng rã.
Anh có thể cảm nhận được, Ngọc Anh của anh đang sợ.