Chương
Hầu kết nhấp nhô trên dưới, anh nghĩ đến sự đau khổ khi mất chồng mà cô đã phải trải qua trong ngày cưới, đáy mắt của Hoàng Trường Minh có ánh sáng nóng bỏng: “Bà xã, trong bốn tháng này, em đã sống rất vất vả, đúng không?”
Nói không vất vả nhất định là nói dối, Lam Ngọc Anh thành thật gật đầu.
Trên mặt Hoàng Trường Minh lập tức đầy vẻ áy náy, anh không có cách nào tưởng tượng ra trong bốn tháng này, rốt cuộc cô đã phải vượt qua thế nào, trải qua như thế nào, đau lòng không thôi mà nói: “Anh xin lỗi!”
Lam Ngọc Anh lắc đầu, sau đó ngấng đầu lên, dùng miệng ngăn chặn việc anh tiếp tục muốn nói lời xin lỗi Xa cách lâu như vậy, sao có thể tuỷ tiện tách ra.
Hoàng Trường Minh ôm lấy mặt cô, hóa nụ hôn này thành chủ động, anh hôn cô thật sâu, cứ hôn cho đến khi hai người đều thở hồng hộc, cũng chỉ tạm dừng lại hai ba giây, lại ôm hôn lần nữa, xả hết tất cả sự nhớ nhung ra ngoài.
Nụ hôn này kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng mới lưu luyến không rời mà kết thúc.
Lam Ngọc Anh dùng ngón tay vuốt ve đôi môi mỏng của anh, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng nói: “Ông xã, đừng nói lời xin lỗi với em nữa, bây giờ trong lòng em chỉ có biết ơn, biết ơn anh có thế trở về bình an mà thôi!”
Ánh mắt Hoàng Trường Minh sâu xa gật đầu Anh đặt bàn tay lên trên cái bụng tròn vo của cô, trên mặt toàn là vẻ hiền hòa khi được làm bố: “Chín tháng rồi nhỉ?”
“Ừm…” Lam Ngọc Anh nhẹ giọng đáp lại, bàn tay bao trùm lên mặt anh, lấm bẩm nói: “Em còn tưởng rắng anh không về kịp!”
Không phải bản thân Hoàng Trường Minh cũng nghĩ như thế sao, anh cong môi, lòng bàn tay nhẹ nhàng di chuyển ở phía trên: “Cũng may, anh đã không bỏ lỡ ngày con gái chúng ta ra đời”
Nếu không, có thế anh sẽ phải hối tiếc cả đời!
Con trai ra đời vẫn luôn được khám kín trong lòng anh, anh rất áy náy với cô, nếu như lại để một minh cô phải trải qua đau đớn khi sinh một lần nữa, như.bg-ssp-{height:px}
vậy anh thật sự sẽ khó mà chối bỏ tội lỗi của mình, “Ông xã, chỉ cần mỗi lần em nói xấu anh, con gái của chúng ta sẽ kháng nghị, không tin anh nhìn xeml” Lam Ngọc Anh đặt bàn tay anh sang bên cạnh, cố ý cúi đầu nói: “Như Viên, bố của con rất xấu, để mẹ đợi lâu như vậy mới trở về, thật đáng ghét”
Cô vừa mới nói xong, đã cảm giác trong bụng bị đá một cú.
Hoàng Trường Minh nhướng cao lông mày, môi mỏng cong lên, chào hỏi với con gái trong bụng: “Như Viên, bố đã trở về!”
Giống như là đáp lại anh, dưới lòng bàn tay lại động đậy.
Lam Ngọc Anh nhìn vẻ chuyên chú trên mặt anh, trong lòng như có bông tuyết mềm mại rơi xuống, cô dựa sát vào trong lòng anh một lần nữa: “Ông xã, em không tham gia lễ tang của anh, trong bốn tháng này, cũng chưa từng đến mộ anh một lần nào, dù tất cả mọi người đều nói xe hư người chết, anh đã chết, nhưng em vẫn luôn tin chắc anh sẽ trở về! Bây giờ đã chứng minh sự kiên trì của em là đúng, anh vẫn còn sống, lại xuất hiện ở trước mặt em!”
Không chỉ có cô cảm thấy sau khi mất đi mà tìm lại, anh cũng giống v Hoàng Trường Minh chống cắm lên trên đỉnh đầu cô, bên trong giọng nói bình tĩnh có một chút run rấy nhỏ không thể thấy: “Lúc ấy anh rất sợ hãi”
Hai tay Lam Ngọc Anh không khỏi ôm chặt lấy eo anh, yên lặng nghe, từ đầu đến cuối cô vẫn không mở miệng hỏi, chỉ chờ chính anh nói cho cô, giống như buổi sáng cô nhìn thấy bên mặt anh có một vết sẹo nhàn nhạt, lại giả vờ như không nhìn thấy, Sau vụ tai nạn xe thảm khốc như vậy, mà anh vẫn còn có thể hoàn hảo xuất hiện ở trước mặt cô, có thể sống sót gian nan đến cỡ nào, chỉ có chính anh biết!
“Hôm lễ cưới, anh lái xe đến giáo đường, thế nhưng sau khi đến, nhân viên ở đó lại nói không gọi điện thoại cho anh, anh phát hiện ra có điều kỳ lạ, chỉ tiếc cho dù có cẩn thận như thế nào, cũng vẫn nghĩ phải nhanh về khách sạn tiến hành tiệc cưới mà chủ quan!”
Hoàng Trường Minh chậm rãi tự thuật lại việc mình đã trải qua: “Sau khi khởi động xe, anh đã phát hiện trong xe có người, giống như anh nghĩ, là Sunny, cô ta nhân lúc anh xuống xe đã nấp ở phía sau xe, anh muốn dừng xe để cô ta cút xuống, thế nhưng lại phát hiện thắng xe không ăn, tốc độ xe cũng không giảm xuống, Sunny hoàn toàn điên rồi, từ phía sau chạy đến ghế lái phụ, cướp tay lái với anh, nói muốn cùng đồng quy vu tận với anh, còn nói ở ghế sau có đặt bom, lúc ấy chiếc xe đã hoàn toàn mất khống chế, anh chỉ có thế dùng hết khả năng đề phòng thương vong nhiều hơn, đâm vào cầu trên sông…”