Chương
Một đoàn người lũ lượt kéo vào trong bệnh viện, may mản là, trưởng khoa phụ sản vẫn luôn phụ trách sức khỏe của Lam Ngọc Anh sau khi mang thai đang trực ban, nhận được tin đã lập tức chạy từ khu nội trú về.
Sau khi kiếm tra, trưởng khoa phụ sản nghiêm túc nói: “Nước ối đã vỡ, nhưng còn chưa tới ngày sinh dự tính, cơn đau đẻ cũng hơi tới sớm, bây giờ sản đạo vẫn chưa hoàn toàn mở, hơn nữa cô Ngọc Anh lại mang thai lần hai, tôi đề nghị sinh mổ đi!”
“Không thế sinh tự nhiên sao?” Hoàng Trường Minh nhíu mày.
“Tôi vẫn đề nghị nên sinh mổ, đều tốt cho cả người lớn và trẻ con!” Trưởng khoa phụ sản nói.
Hoàng Trường Minh nghe thấy như vậy, cũng không tiếp tục hỏi gì nữa, lập tức gật đầu.
“Nhanh lên, đẩy bà bầu vào trong phòng phẫu thuật, chuẩn bị tiến hành phẫu thuật sinh mổi” Trưởng khoa phụ sản vội vàng hô hào, sau đó quay đầu lại nhìn anh và người nhà phía sau, hỏi: “Đúng rồi, chỉ một người nhà được đi vào cùng thôi, trong mấy người ai đi vào?”
“Bé cưng!”
Giọng nói trẻ con mềm mại vang lên đầu tiên Hoàng Trường Minh trực tiếp đưa tay túm lấy cổ áo ngủ của con trai, nhấc cậu bé ra đẳng sau: “Đợi sau này con có vợ rồi lại nói!”
Bánh bao nhỏ há to miệng, không phản bác được, phồng quai hàm lên tròn trịa, thở phi phò dậm chân.
“Bác sĩ, tôi đi vào giúp vợ tôi! Hoàng Trường Minh bước nhanh lên phía trước, trực tiếp ngăn bóng người nhỏ kia ở đẳng sau.
Trưởng khoa phụ sản không biết nên khóc hay cười nhìn hai bố con bọn họ, liền vội vàng gật đầu nói: “Được, đợi lát nữa tôi sẽ bảo y tá dẫn cậu đi trừ độc thay đồ kháng khuẩn, sau đó dẫn cậu vào phòng phẫu thuật!”
Cô ta vừa nói xong không lâu, Lam Ngọc Anh thay quần áo bệnh nhân được y tá đẩy đi tới.bg-ssp-{height:px}
“Tống giám đốc Minh, mời ký tên ở chỗ này!” Trưởng khoa phụ sản đưa cho anh đơn phẫu thuật theo lệ, đồng thời cũng hỏi anh: “Còn nữa, nhỡ may xuất hiện vấn đề gì, giữ lại mẹ hay giữ lại con”
“Giữ lại mẹt” Hoàng Trường Minh không cần suy nghĩ.
Trên giường bệnh đang được đấy vào phòng phẫu thuật bên cạnh, truyền đến một tiếng yếu ớt: “Ông xí Hoàng Trường Minh bước nhanh lên phía trước, túm chặt lấy bàn tay đang duỗi ra giữa không trung của cô, đôi môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên trên: “Bà xã đừng sợ, em và con gái sẽ không có việc gì đâu!”
Mỗi lần bệnh viện đỡ đẻ, thật ra câu hỏi cũng đều là hỏi theo thông lệ, nhưng không ngờ anh lại trả lời không do dự như thế, gần như không cần cân nhắc, ở giữa cô và con gái, anh đặt cô ở vị trí thứ nhất!
Vào lúc này, không thể nghỉ ngờ là cô đang rất hạnh phúc.
Trong lòng giống như được sợi bông chất đây, thậm chí còn quên mất cơn đau đẻ phía dưới Cả người Lam Ngọc Anh ướt sũng mồ hôi lạnh, cô vuốt lòng bàn tay của anh, cật lực mỉm cười: “Giữ lại con, nếu có nhỡ may… Ông xã, nhất định phải giữ lại con!”
“Đừng nói mê sảng!” Hoàng Trường Minh trầm giọng quát lớn, vén sợi tóc ướt mồ hôi dinh trên mặt cô ra: “Hai người sẽ không có việc gì, anh muốn cả hai! Em cứ yên tâm đi vào, bọn anh sẽ đi trừ độc thay trang phục kháng khuẩn, anh sẽ luôn ở bên cạnh eml”
Lam Ngọc Anh yếu ớt gật đầu, rồi được đẩy vào trong phòng phẫu thuật Không đến mấy phút sau, Hoàng Trường Minh thay trang phục kháng khuẩn xong cũng nhanh chân đi vào theo, để lại người nhà hưng phấn nóng lòng chờ đợi trong hành lang Lam Ngọc Anh nằm ở trên giường phẫu thuật chưa được bao lâu, tay phải bên cạnh người đã được anh nằm lấy, cô giương mắt lên là có thể nhìn thấy Hoàng Trường Minh cúi người ở bên cạnh, anh đeo khấu trang, chỉ để lộ ra đôi mất sâu thẩm kia, lại đủ khiến cô yên tâm.
Cô cảm giác được có cái gì đó chặn ở trước ngực, cản trở tâm mắt xuống phía dưới, chỉ có thể nhìn thấy nhóm bác sĩ y tá đang bận rộn.
Loại cảm giác này có chút bối rối, có chút thấp thỏm, còn có chút hưng phấn Lúc có người sờ lên bụng mình, Lam Ngọc Anh nghe được Hoàng Trường Minh khẩn trương hỏi ở bên cạnh, “Bà xã, có đau không?”