Chương
Lam Ngọc Anh dịu dàng cười một tiếng với anh: “Có một chút, nhưng mà em không sợ…”
Bởi vì cô sắp sinh con gái của bọn họ, hơn nữa giây phút này lại có anh ở ngay bên cạnh.
Thuốc gây tê dân dần có tác dụng, Lam Ngọc Anh cảm giác bụng hơi căng cứng, mí mắt cũng càng ngày càng nặng, điều duy nhất có thể cảm nhận được rõ ràng chính là nhiệt độ trong lòng bản tay anh.
Cô há to miệng, hơi thở có chút mong manh: “Ông xã, em buồn ngủ, muốn ngủ…”
Giọng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng đã nhằm mắt lại “Ngọc Anh!” Hoàng Trường Minh siết chặt yết hầu.
Trưởng khoa phụ sản chú ý đến, nhìn qua, cười nói: “Tổng giám đốc Minh, đừng quá khẩn trương, cô ấy chỉ là có chút mản cảm với thuốc tê, ngủ thiếp đi mà thôi!”
Nghe vậy, Hoàng Trường Minh mới thở phảo nhẹ nhốm.
Bốn năm trước, anh không biết cô có thai rời khỏi Sài Gòn, càng không biết cô mang thai vất vả cùng với sự khó khăn khi phải sinh đẻ một mình, bây giờ là lân đầu tiên trong đời anh cùng trải qua loại chuyên này với cô, trong lòng lên xuống khó bình tính được.
Nghe thấy dao giải phẫu cất da thịt ra, tay Hoàng Trường Minh run lên một cái Cuối cùng đã nghe được tiếng khóc vang dội của đứa trẻ.
‘Đám người chờ trong hành lang ở bên ngoài, Hoàng Kiến Phong đã sớm đứng ngồi không yên, ông phải rơi vào sự đau đớn chán nản khi người đầu bạc tin người đầu xanh trong thời gian bốn tháng, nhưng vào lúc nửa đêm rạng sáng này, ông lại giống như được ãn linh đan diệu dược, khuôn mặt hồng hào hẳn lên.
‘Thỉnh thoảng ông còn dạo bước mấy lần, sau đó dừng chân nhìn về hướng phòng giải phẫu, giống như một giây sau sẽ không kịp đợi mà xông vào đó vậy.
Lê Hoài Lâm vốn đang rất bình tĩnh chờ đợi, cũng không nhịn được bắt đầu lo lắng theo.
Khi cửa phòng giải phẫu mở ra, trưởng khoa phụ sản đi ra ngoài, tất cả người lớn đều đứng “vụt” dậy hết.
Vì hay thường thấy tình cảnh như vậy, trưởng khoa phụ sản cũng không dài dòng, cười nói tin vui cho bọn họ: “Chúc mừng, mẹ tròn con vuông!”bg-ssp-{height:px}
“Quá tốt rồi!” Hoàng Kiến Phong vỗ mạnh hai tay, lập tức xoay người chúc mừng với Lê Hoài Lâm.
“Lúc này cuối cùng em cũng có cháu gái đế chơi cùng rồi!” Hoàng Thanh Thảo vui vẻ bật thốt ra, sau đó mắt nhìn thân gia Lê Hoài Lâm, cảm thấy mình dùng từ không tốt lảm, vội vàng nói sang chuyện khác, cúi người nhéo nhéo khuôn mặt của bánh bao nhỏ: “Đậu Đậu, cháu sắp làm anh trai rồi!”
Bé cưng sắp làm anh trai rồi!
Bánh bao nhỏ gãi đầu một cái, nhếch miệng nhỏ lên xấu hổ cười.
Sau đó Lam Ngọc Anh đã làm xong phẫu thuật và được khâu lại, nhưng vẫn còn ở trong trạng thái hôn mê cũng được đẩy ra, Hoàng Trường Minh nhâm mắt theo đuôi đi ở bên cạnh, từ đâu đến cuối vẫn nắm chặt lấy tay cô, mà đi theo ở, phía sau chính là một y tá, trong tay còn ôm đứa trẻ nho nhỏ vừa mới chào đời.
Hoàng Kiến Phong xông lên trước đầu tiên, ôm lấy cháu gái nho nhỏ mềm mềm, kích động đến mức nhướng cao lông mày.
Ông không thèm để ý đến ông ngoại Lê Hoài Lâm cũng vừa lao đến chút nào, ngay cả khi ông ấy ba lân bốn lượt muốn đưa tay nhận lấy ôm một cái, ông đều không chịu, ôm lấy cô bé giống như châu bảo, ai muốn cũng không chịu cho Bên này người lớn đang náo nhiệt, Hoàng Trường Minh lại lo lẳng giữ chất y tá bên cạnh: “Đã sinh xong rồi, sao vợ tôi còn chưa tỉnh thế?”
Y tá cười giải thích với anh: “Anh Minh cứ yên tâm, cô Ngọc Anh chỉ chưa ết tác dụng của thuốc tê thôi, cho nên vẫn chưa tỉnh lại, bây giờ tôi sẽ đưa cô ấy vào trong phòng bệnh nghỉ ngơi, anh không cần khẩn trương, tình trạng của người lớn và đứa trẻ đều cực kì tốt!”
Hoàng Trường Minh khẽ gật đầu, nhìn sắc mặt Lam Ngọc Anh gần như cùng màu với ga giường trằng trên giường đẩy, đau lòng dùng lòng bàn ấm áp tay phủ lên, không ngừng bước chân đi theo vào phòng bệnh Y tá kia thấy thế, kinh ngạc lên tiếng: “Ơ, anh Minh, anh không nhìn con gái trước một chút sao?”
“Kệ thắng bé đi!” Lê Hoài Lâm cười nói.
Y tá nghe vậy, trong nháy mắt đã hiếu ra, vừa rồi ở trong phòng mố, sau khi nhìn thấy đứa trẻ được sinh ra, biểu hiện của Hoàng Trường Minh cũng rất kích động, nói “vất vả” và “cảm ơ” với bọn họ, nhưng sau đó vẫn không hề rời đi, mà luôn trông coi ở bên cạnh bàn mố, giống như bây giờ, ánh mắt chưa hề rời khỏi người vợ mình.