Chương
Thoáng chốc, cô ngồi bật dậy, chăn bông tuột xuống, chợt cảm thấy trên thân truyền đến một lưông gió mát, mới phát hiện ra thân trên của mình không, mặc gì.
Trong đầu vang lên một tiếng “ong”, Trịnh Phương Vũ suýt chút nữa nhảy dựng lên. Đầu tiên cô bình tĩnh nhìn xung quanh căn phòng, chắc chản răng mình là người duy nhất trong phòng, sau đó mới nhấc chăn lên kiểm tra cơ thể một lượt từ đầu đến cuối, phát hiện không có vết máu khả nghỉ. Cô mới hoàn toàn yên tâm.
“Trịnh Phương Vũ lấy hai tay che đầu, cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua Cô bắt đầu ghép lại những ký ức mơ hồ của mình, đầu tiên cô đã đến quán bar để uống rượu, sau đó thần trí bắt đầu có chút không thanh tỉnh, rồi được một người tốt bụng mang cô ra khỏi cô đó đưa đến căn phòng này.
Mà người tốt bụng đó…
Hình như là…Lê Văn Nam”
Trịnh Phương Vũ nhìn quanh phòng lần nữa, nhưng không phát hiện ra dấu vết của người thứ hai, cô liếc nhìn cánh cửa đã đóng chặt, lấy khăn trải giường quấn quanh người, không tìm thấy dép nên đành đi chân đất ra ngoài Cửa mở ra một chút, liền nhìn thấy Lê Văn Nam mặc quần áo ngủ mỏng manh đang năm trên sô pha bên ngoài phòng Có vẻ như bởi vì điều hòa không khí có chút lạnh, vì vậy mà tư thế ngủ của anh co lại, hai tay ôm lấy người. Cũng bởi vì thân thể cao to thẳng tấp, khi năm ở trên sô pha chật hẹp lòi ra cả một đoạn chân, nên trông có chút buồn cười.
Ánh sáng từ ngoài chiếu qua cửa sổ, in lên đôi lông mày tuấn tú ấn hiện, nửa trong sáng nửa trong tối, tim Trịnh Phương Vũ lúc này không tự chủ được mà đập thình thịch.
Cô nhẹ nhàng bước tới, nhặt tấm chăn mỏng trên đất lên. Vừa muốn đắp cho anh, Lê Văn Nam đột nhiên tỉnh lại, trong mắt mang theo chút xấu hổ, sau đó ngồi bật dậy nói: “Cô tỉnh r Trịnh Phương Vũ gật đầu, nói: “Là anh ngày hôm qua mang tôi từ quán bar Về sao?”
“Đúng vậy” Lê Văn Nam đáp: “Tối hôm qua cô uống quá nhiều, say như vậ ở một nơi hỗn tạp như quán bar rất nguy hiểm. Sau khi đưa cô đi, tôi không hỏi được địa chỉ nhà của cô, hơn nữa cũng không tìm thấy ví tiền trên người cô, cũng không có chứng minh thư nên rất khó có thể thuê phòng ở ngoài cho cô, vì vậy tôi chỉ có thể mang cô về nhà của tôi Trịnh Phương Vũ lại gật đầu, tiếp tục hỏi mất”
‘Tại sao quần áo của tôi đều biến “Tối hôm qua cô uống quá nhiều, nôn hết ra cả ra người và xe” Lê Văn Nam cau mày.
Cô không chỉ nôn hết lên bản thân mình, mà ngay cả anh không không tránh khỏi thảm cảnh, không còn cách nào khác đành phải cởi đồ bẩn ra, hiện tại chiến tích đó còn đang năm chất đống trong nhà vệ sinh.
“Không lẽ là anh cởi quần áo cho tôi sao?” Trịnh Phương Vũ chớp chớp mắt, trong giọng điệu có chút ngượng ngùng.bg-ssp-{height:px}
“Là tôi” Lê Văn Nam có chút ngượng ngùng thừa nhận, tuy rằng trong trường hợp không còn cách nào, nhưng nam nữ cũng có khác biệt. Hai tay anh cọ vào nhau, mở miệng giải thích: “Tối hôm qua..”
“Tối qua tôi không có say rượu loạn tính, phải không?”
Cô nhanh chóng thốt ra câu hỏi giấu kín trong lòng, áp đi giọng nói của Lê Văn Nam.
Lê Văn Nam lúng túng lắc đầu: “Không có”
Trịnh Phương Vũ suy nghĩ một chút, trừng lớn hai mắt nhìn anh: không cởi quần áo của anh, sau đó hôn anh?”
“Không có? Giọng điệu của Lê Văn Nam có chút mất tự nhiên, nghĩ đến nụ hôn bất chợt trong thang máy.
“Sao anh lại đỏ mặt?” Trịnh Phương Vũ chỉ vào anh là tôi Sau lưng là ánh ban mai, khi cô hỏi xong, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh dần dần ửng hồng, càng ngày càng có xu hướng đỏ lên.
Lê Văn Nam đứng lên do dự muốn nói cái gì, nhưng quay qua quay lại cũng chỉ bỏ lại một câu nói: “Ừm…khăn trải giường của cô sắp rơi xuống rồi!”
Trịnh Phương Vũ nhìn xuống, ngay lập tức xấu hổ hét lên: “A”
Khi thành phố tắt đèn, chiếc A màu nâu hạt dẻ xuyên màn đêm, cuối cùng dừng lại trước cửa một biệt thự.