Chương
Bầu không khí trong xe vẫn luôn trâm lặng, Lê Văn Nam một đường chuyên tâm lái xe, mắt không hề nhìn lung tung. Dường như không tự chủ được suy nghĩ đến điều gì, để đến khi cô đột nhiên gọi tên, bộ dáng anh có chút sợ hãi “Tôi đến khách sạn chỉnh lại video giám sát, mới biết là ở trong thang máy..”
Trịnh Phương Vũ cần môi hối lỗi nói: “Thực xin lỗi, tôi uống nhiều quá, tôi không biết mình đang làm gì”
“Khụ, không có gì!” Lê Văn Nam hảng giọng lắc đầu.
Nhưng mà, Trịnh Phương Vũ quay mặt về phía anh, dùng ánh mắt nóng rực như thiêu như đốt nhìn anh, nghiêm nghị nói: ‘Tôi xin chịu trách nhiệm về hành vi say rượu giở thói lưu manh của mình. Lê Văn Nam, chúng ta hẹn hò đi!”
“Hả? Cô…cô nói c làm bị sặc, ho khan liên tục.
Lê Văn Nam lần này đã bị nước bọt của chính mình.
Trịnh Phương Vũ nhìn thẳng vào anh, lặp lại không chớp mắt: “Tôi nói muốn hẹn hò với anh, tôi làm bạn gái của anh, cho anh làm bạn trai của tôi. Thế nào?”
“Không phải cô thích tổng giám đốc Minh sao?” Lê Văn Nam hoảng sợ nói.
Trịnh Phương Vũ vô cùng tự tin đáp: “Vậy thì bây giờ tôi không thích anh ta nữa, đổi thành thích anh, không được sao?”
Khi nói từ “thích, một sự ngại ngùng không thể che giấu giữa lông mày và đôi mắt của cô ngay lập tức bộc lộ ra.
Đối với người trong lòng mình bảy năm là Hoàng Trường Minh, cô chưa bao giờ tỏ tình một cách thắng thần và trắng trợn như vậy, nhưng cô luôn là một người dám yêu dám hận, tính tình không e ngại, luôn ngẩng cao đầu. Cô không né tránh anh, mà ngược lại còn mạnh mẽ nhìn chảm vào mát anh, chiếm lấy thế chủ động: “Anh, vừa nãy anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi!”
Lê Văn Nam kinh hãi nhìn cô như vừa nghe được câu chuyện ma quái nào đó.
Trước sự cứng rần của cô, anh thay cô đưa tay mở khóa dây an toàn, bước tới đẩy cửa cho cô, hồi hộp nín thở, nhẹ nhàng nói: “Trời không còn sớm nữa, cô vào nhà trước đi, chờ đến thời gian thích hợp tôi sẽ gọi cho cô!”
Trịnh Phương Vũ bị cuốn hút bởi chất giọng Sài Gòn của anh, ngốc nghếch gật đầu và ra khỏi xe.bg-ssp-{height:px}
Khi cánh cửa đóng lại, gió đêm thổi qua, cô chợt nhận ra mình đã bị đánh lừa rồi. Giữa hai người không có thông tín liên lạc, lập tức nhìn lại về nơi có bóng dáng của chiếc A đó đang lao đi vun vút!
Trịnh Phương Vũ giận dữ dậm chân tại chỗ, nhưng ngay sau đó cô lại nở nụ cười tự tin rực rỡ trên khuôn mặt xinh xắn Cô không phải người dễ dàng bỏ cuộc, cô quyết định sẽ truy đuổi anh đến cùng, sau đó cô liền ngân nga câu hát vui vẻ rồi bước vào biệt thự.
Hơn một tháng sau, trong quán cả phê được bao trùm bởi tiếng nhạc piano trong trẻo, Trịnh Phương Vũ cứng đờ nhìn cặp đôi đối diện.
Khi cô gái mà anh ôm trong lòng ngẩng đầu lên hôn lên môi anh, tòa tháp mà cô đồn nén trong lòng mấy ngày nay cuối cùng cũng sụp đổ, tất cả dũng khí và sự kiên trì mà cô dùng để theo đuối anh đều sụp đổ vào lúc này.
“Lê Văn Nam, tên khốn kiếp!”
Hai mắt Trịnh Phương Vũ đỏ hoe, cô gầm lên giận dữ, vẻ mặt đầy buồn bã.
Thật ra cô rất muốn hất cà phê trong tay sang phía đối diện, nhưng khi ánh mắt chạm vào đôi lông mày tuấn tú của anh, cô đột nhiên không nỡ, cuối cùng chỉ có thế nặng rề ném cốc cà phê xuống bàn. Điều đó khiến cô cảm thấy xấu hổ, tâm trạng kích động đến mức không thể chịu đựng được nữa, cứng đâu ngẩng mặt lên rồi chạy nhanh ra ngoài.
Cho đến khi bóng dáng cô biển mất, người đàn ông và người phụ nữ đang âu yếm mới nhanh chóng tách ra.
Cô gái cười hỏi: “Anh Nam, biểu hiện của em tốt chứ?”
“Tốt lắm” Lê Văn Nam gật đầu theo bản năng, nhưng tâm mắt vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài cửa số.
Cô gái nhìn theo ánh mắt của anh, không thể không thốt lên: “Cô ấy trông rất bưỡn!”
“Tôi biết” Lê Văn Nam đưa tay ra.