Chương
“Trần Phong Sinh nghe vậy, duối tay ra nhận lấy.
Cúi đầu ở phía trên lật mở nhật ký cuộc gọi, không đợi đến lúc anh ấy gọi lại thì điện thoại lại lần nữa rung lên, không biết có phải tiếng thoát ra từ điện thoại có chút nghiêm trọng hay không mà Trương Tiểu Du lại nghe thấy giọng nói ngọt ngấy “anh Phong Sinh” kia lần nữa.
“Ừm” Trần Phong Sinh đi đến trước cửa sổ, quay lưng lại.
Bên kia dường như đang hỏi anh ấy về chuyện cuộc gọi lúc trước, Trương Tiểu Du nhìn thấy anh ấy quay đầu lại nhìn mình, cong môi di dỏm nói: “Vừa ngủ đến choáng váng, không cấn thận mà dập máy”
Trương Tiểu Du cân răng, không nói gì và vung nắm đấm về phía anh ấy.
“Thứ hai giờ làm việc eo hẹp, nhặt quần áo từ dưới đất lên cô ấy nhẹ tay nhẹ chân đi vào trong phòng tầm, lúc đóng cửa thì nghe thấy giọng nam trầm thấp của anh ấy: “Tối nay sao? Được, anh biết rồi, ừm, đến lúc đó gặp nhau rồi nó Mỗi khi vào thứ hai đâu tuần đều có vô số các cuộc họp lớn nhỏ trong đài, Trương Tiểu Du ôm lấy nhiệm vụ phỏng vấn được giao của tuần này, yếu ớt nằm trên bàn làm việc.
Tô Yến phô tô tài liệu xong kéo ghế ngồi bên cạnh, quay đầu hỏi cô ấy: “Cá Nhỏ, buổi tối có phim hoạt hình của Disney mới ra rạp, tôi đã hỏi y tá trưởng, có thể đưa Linh Nhi đi xem, cô không phải là rất thích sao, có muốn đi cùng chúng tôi không, Linh Nhỉ vẫn nhắc tới là nhớ cô đấy!”
Nhắc tới cô bé loli Linh Nhị, khuôn mặt Trương Tiểu Du không khỏi cong lên.
Mặc dù nói là chưa kết hôn mà mang thai trước, Tô Yến một mình nuôi lớn con gái nhưng cô ấy dạy Linh Nhỉ vô cùng hiểu chuyện, hơn nữa cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu, mềm mại lại ngọt, vô cùng khiến người khác yêu thích, cô cười và hỏi: “Gần đây Linh Nhi thế nào rồi?”
Tô Yến dừng lại một chứt, dưới đáy mắt xoẹt qua thứ gì đó, mím môi nói “Rất tốt..”
Trương Tiểu Du nghe vậy yên tâm gật đầu, tiểu loli tuổi nhỏ nhưng số phận hẩm hiu, không thể sống giống với những đứa trẻ bình thường khác, ngày ngày phải sống trong bệnh viện và tiếp nhận điều trị, bất cứ lúc nào cũng có thể phải đối mặt với nguy hiểm khôn lường, Thực ra cô rất khâm phục Tô Yến, gặp phải nhiều chuyện như vậy mà còn có thể mạnh mẽ đối mặt với cuộc sống.
Tô Yến mở danh mục điện thoại khách hàng, thúc giục hỏi cô ấy: “Cá Nhỏ, tối nay cùng đi không, bây giờ tôi phải đặt vé rồi!”bg-ssp-{height:px}
Trương Tiểu Du cần khóe miệng, lắc đầu: “Cứ đặt hai vé cho hai mẹ con đi!”
“Sao thế, chẳng phải cô bảo tối nay cô không làm gì sao?” Tô Yến ngạc nhiên hỏi Buổi tối thật sự cô ấy không làm bất cứ việc gì, cuộc gọi lúc sáng kia của Trần Phong Sinh cô ấy có nghe thấy, tối nay một mình trở về cũng chỉ có gọi đô ùng hai mẹ con của Tô Yến ra ngoài ăn cơm và vẫn từ chối: “Không đi, tôi không có tâm Đến lúc tan làm, bởi vì Tô Yến còn muốn đón con nên sớm đã thu dọn đồ đi rồi, Trương Tiểu Du chập chạm đến khi trong phòng làm việc không còn lại mấy người thì cô ấy mới lê bước đi về phía thang máy.
Đợi đến khi cô ấy từ tòa nhà làm việc đi ra ngoài, nhìn thấy chiếc xe Cayenne màu đen đỗ ở bên đường, cô ấy tròn mắt ngạc nhiên.
Trần Phong Sinh một tay cầm vào túi quần và dựa vào trước xe hút thuốc, người hơi nghiêng, trông càng có vẻ lười biếng, ánh chiều tà phủ lên trên ngũ quan anh tuấn góc cạnh rõ ràng của anh ấy, cho dù hôm nay anh ấy mặc rất khiêm tốn nhưng cũng rất khiến người khác chú ý.
Trương Tiểu Du đi đến, ngây ngẩn hỏi: “Câm Thú, sao anh lại đến vậy!”
“Đón vợ của anh” Trần Phong Sinh nhả ra một tràng khói.
Trương Tiểu Du dường như bị làn khói trắng lơ lửng làm nghẹt thở, tìm co rứt lại nhưng rất nhanh lại nhớ ra điều gì đó, có chút chua chát nói: “Tối nay không phải anh có hẹn sao?”
“Lên xe, đưa em cùng đi ăn chực” Trần Phong Sinh mở cửa ghế lái phụ.
Trương Tiểu Du chau mày, chiếc miệng ngượng ngùng còn muốn nói gì đó nhưng đã bị anh ấy trực tiếp nhét vào trong xe.
Giờ cao điểm buổi tối xe đi chậm rãi, sau khi Cayenne từ trên cầu vượt đi xuống, hướng về phía bở sông, đã đi hơn một tiếng, xe chạy vào một con đường riêng yên tĩnh, kiến trúc xung quanh nhìn có vẻ khác thường, đặc biệt là phía trước mỗi tòa biệt thự hai bên đường đều có vệ sĩ đứng canh.
Trương Tiểu Du càng ngày càng cảm thấy có gì đó không đúng, không nhịn được mà hỏi anh ấy lần nữa: “Cầm Thú, rốt cuộc anh đưa em đi đâu ăn chực vậy?