Chương
“Nhà anh” Trần Phong Sinh liếc nhìn cô ấy.
“Cái gì!” Trương Tiểu Du nghe vậy, trong chớp mắt sợ hãi.
Nhìn xung quanh một lần nữa, loại cảm giác bị áp bức đó lạ càng trở nên mạnh mẽ, còn không đợi cô ấy có thể bình tĩnh lại, chiếc xe Cayenne đã đi vào trước của một biệt thự đơn ba tầng ở sâu bên trong, và những vệ sĩ ở trước cổng đều được trang bị súng.
Trước kia Trần Phong Sinh đều là trực tiếp đạp chân ga mà vọt vào nhưng hôm nay hiếm khi lại giảm tốc độ đi vào. Vì vậy Trương Tiểu Du ngồi ở ghế lái phụ có thể nhìn rõ vệ sĩ ở hai bên đường hướng về bên trong xe cung kính chào theo nghỉ thức quân đội tiêu chuẩn, trong chốc lát cô ấy bị dọa cho sửng sốt Cayenne dừng lại ở trong sân, biệt thự ba tầng trước mặt nhìn có vẻ càng thêm to lớn.
Trương Tiểu Du lại hoảng hốt tột đỉnh, nuốt nước miếng nhìn về bên cạnh, thận trọng hỏi: “Cầm Thú, súng trên người của hai vệ sĩ vừa rồi chắc là súng hơi dọa người thôi nhỉ?”
‘Tuy nhiên Trần Phong Sinh lại trả lời: “Súng thật”
“Cái gì?” Nhãn cầu của Trương Tiểu Du suýt chút nữa trợn lên.
“Trên phim ở TV cô ấy trái lại nhìn thấy nhiều cuộc đấu súng, hồi học đại học cũng từng bị bạn học nam kéo cũng chơi cái gì mà người thật CS nhưng đó đều là súng cao su, căn bản không làm người bị thương, Trương Tiểu Du ôm lấy hi vọng cuối cùng, hi vọng anh muốn trêu chọc mình như bình thường: “Anh… đùa em đúng không?”
“Em cảm thấy anh giống như đang đùa em sao?” Trên mặt của Tiần Phong Sinh không hề lộ ra vẻ đùa cợt, hơn nữa còn rất kiên nhẫn giải thích cho cô ấy: “Bố anh là tư lệnh quân khu”
Trương Tiểu Du nhằm mắt lại, suýt chút nữa ngất đi.
Cô siết chặt dây an toàn đang vắt trên người, trong lòng hoảng hốt tột đỉnh, tưởng chừng như hối hận chết trên xe của anh ấy: “Cầm Thú, bữa cơm này em không muốn ăn chực nữa, em có thể về nhà không?”
“Không thết” Trần Phong Sinh từ chối không cần suy nghĩ.bg-ssp-{height:px}
Nhảy từ Cayenne xuống, trực tiếp vòng qua đầu xe, mở cửa ghế lái phụ, duỗi tay kéo cánh tay cô ấy, thấy cô ấy cả người sống chết dán trên ghế, anh ấy nhướng mày, giọng điệu ác động hỏi: “Em muốn anh vác em vào sao?”
Trương Tiểu Du mím môi Thấy anh ấy đang thật sự muốn làm động tác nghiêng người, cô ấy vội vàng cởi dây an toàn, coi thường cái chết nhảy từ trên e xuống Được thôi, hai mươi năm sau cô ấy vẫn là một đấng hảo hán!
Mặc dù đã xây dựng tâm lý không ít kế từ khi xuống xe được mười mấy bước nhưng khi đến đần biệt thự, khi nhìn thấy người giúp việc đi lại như con thoi trong phòng bếp và phòng khách thì Trương Tiểu Du vẫn không khỏi bối rối Trước khi bố mẹ cô ấy mất cũng là nhân viên bình thường của các doanh nghiệp nhà nước, tục ngữ nói là một nhân dân bình thường.
Trương Tiểu Du chưa bao giờ tiếp xúc với một gia đình giàu có như vậy, mặc dù từ lần mặc váy dạ hội cùng anh ẩy dự tiệc cô ấy đã biết bối cảnh gia đình của anh ấy nhất định hậu đãi không đơn giản, nhưng thật không ngờ rằng lại cao không thể leo tới như vậy. Đây không chỉ là gia đình giàu có mà có thể gọi với cái tên gia đình màu đỏ hiển hách.
Cô ấy chợt thấy một Trần Phong Sinh khác, vừa quen vừa lạ.
Mà khoảng cách giữa cô ấy và anh ấy không chỉ là một chứt.
Bàn tay bám vào ống quần khẽ run lên và được một bản tay to duỗi ra và nắm lấy.
Trương Tiểu Du ngẩng đầu, rơi vào trong đôi mắt hoa đào mê người kia, trên bàn tay truyền đến sức lực làm cho cô ấy dần dần lấy lại được hơi thở và cũng muộn màng muốn hỏi một câu hỏi: “Cầm Thú, anh nên sớm nói với em chứ, hai tay của em trống rồng không cầm thứ gì…”
Lần đầu tiên gặp người lớn, làm sao có thể không cần thứ gì chứ!
“Không cần đâu, đợi lát nữa em lặng lẽ phấn đấu ăn là được rồi” Trần Phong Sinh không quan tâm.
Lại không phải là ăn tiệc cưới!
Trương Tiểu Du không nói gì nhưng lúc này đã không còn sức lực đế phàn nàn anh, bị anh nắm tay đi và bên vào trong biệt thự giống như con rối giật dây.