Chương
Trương Tiểu Du khóc không ra nước mắt, vùi đầu ở trong gối đầu, cô cảm nhận được bờ môi mỏng của anh cần lên vành tai mình, hàm răng giống như là cọ xát lên xuống không ngừng và hỏi: “Có còn muốn mơ được gả cho ai nữa không?”
Trương Tiểu Du sợ đến nỗi bả vai cũng co lại, không có cốt khí lắc đầu: “Không có! Khi còn bé em không có mơ ước.
Ham muốn chiếm hữu của người này trở nên mạnh mẽ như vậy từ khi nào thế! Đúng là biến thái!
Đêm nay, cuối cùng Trương Tiểu Du cũng bị làm đến mức hôn mệ, rốt cuộc Trần Phong Sĩnh cũng hả giận, nghiêng người ôm lấy cô, hài lòng chìm vào giấc ngủ sâu, Buối sáng hôm sau là ngày nghỉ, cô có thể không chút kiêng ky mà ngủ bù và cũng đồng thời bổ sung thể lực luôn, nhưng mà không như mong muốn, trong giấc mộng liền bị hai tiếng động “đinh định” vang dội đánh thức.
Trương Tiểu Du vén chăn lên, không tìm được dép, cô dụi mắt đi chân trần ra khỏi phòng ngủ, tức giận oán trách: “Cầm thú, mới sáng sớm ra mà anh làm loạn cái gì thế, ôn chết đi được!”
Thanh âm bỗng dừng lại, lúc này cô mới chú ý tới trong nhà còn có người đàn ông khác.
Người đó mặc đồng phục, đang đứng ở góc tường phòng khách cùng với Trần Phong Sinh – người vẫn còn đang quấn khăn tắm trên người. Người kia đang dùng máy khoan đưa về phía hộp mạng. Lúc này cô mới chợt nhớ ra mình đã báo người hôm nay tới sửa mạng Internet.
Liếc nhìn thời gian, vậy mà đã hơn mười giờ sáng rồi Người đàn ông mặc đồng phục làm việc kia nghe thấy tiếng người thì cũng nhìn sang, vẻ mặt sững sờ, còn giống như có chút quần bách.
Giọng nói âm trầm của Trần Phong Sinh vang lên: “Trở về phòng ngủ thay quần áo đi”
Trương Tiểu Du cúi đầu, lúc này mới phát hiện ra trên người cô chỉ mặc áo ngủ, nút áo còn bị cởi ra, để lộ một mảng da thịt lớn, phía trên hiện đầy những vết hôn đậm nhạt dày đặc, mặt cô nhất thời đỏ bừng lên.
“Oh!” Cô nghiêng đầu liền bỏ chạy về phòng.
Đợi cô thay đồ và rửa mặt, vệ sinh cá nhân đơn giản xong đi ra ngoài, nhân.bg-ssp-{height:px}
viên sửa chữa cũng đã sửa xong, anh ta đang xách theo thùng dụng cụ đi về phía cửa. Trần Phong Sinh đi theo ở phía sau đưa anh ta ra cửa, nghe thấy tiếng cô đi ra ngoài, liền quay đầu lại nói: “Cá vàng nhỏ, lấy thẻ ở trong ví của anh ra đây, ở đây có máy POSI”
“Trong túi xách của em có tiền mặt!” Trương Tiểu Du nói.
Trần Phong Sinh lại nhíu mày kiên trì nói: ‘Không cần, đi lấy thẻ ngân hàng của anh tới đây!”
Trương Tiểu Du bất đắc dĩ, thấy anh chỉ thiếu chút nữa là nói ra một câu làm chồng thì không thể tiêu tiền của vợ, cô không thể làm gì khác hơn là lê dép lần nữa chạy về phòng ngủ: “Biết rồi!”
Tìm một vòng, cô mới tìm thấy quần tây của anh bị vứt ở trên sàn nhà bên cạnh tủ đầu giường, mỗi lần làm cái chuyện đó là anh lại như hổ như sói, cho dù là quần áo của anh hay là của cô cũng đều bị tiện tay ném xuống đất hết.
Từ trong túi quần, Trương Tiểu Du rất nhanh đã tìm được ví tiền của anh.
Bên trong chỗ để thẻ của ví có rất nhiều thẻ ngân hàng, cô không biết lấy cái nào. Sau khi tìm một hồi, cô mới chọn được ra một cái nhìn có vẻ thuận mặt, nhưng khi rút ra lại vì quá dùng sức nên cái ví tiền liền rơi ra khỏi tay cô rớt xuống sàn nhà “Bộp” một tiếng.
Trương Tiểu Du vội vàng nhặt lên, chuấn bị cất đi thì lại phát hiện ra có một góc ảnh bị lộ ra từ một ngăn nhỏ của ví, Muốn nhét trở về, nhưng cô lại chợt tò mò rút ra nhìn thử.
Không ngờ đó lại là ảnh chụp chung, trong ảnh là Trần Phong Sinh mặc đồng phục học sinh cấp hai, bóng dáng cao ngất anh tuấn hơn người, mà ở trong ngực của anh còn có một thiếu nữ xinh đẹp, bởi vì cô gái ấy đưa lưng về phía ống kính, không thấy rõ tướng mạo, chỉ thấy cô gái đó cũng mặc đồng phục giống như anh và để tóc dài Trương Tiểu Du ngớ người ra, vô thức rút tấm ảnh ra, trên đó còn có dòng chữ tiếng Anh được viết bằng nét bút rất thanh tú.
“Love Of My Life!”
Ong ong, bên tai giống như có đồ vật gì đó đổ vỡ.
Trương Tiểu Du cảm giác bưồng tim giống như là bị một cái tay vô hình lôi kéo.