Chương
Ánh chiều tà xuyên qua khe cửa chớp chiếc vào phòng, đài truyền hình vẫn bận rộn từ ngày này qua năm khác, đặc biệt là bộ phận tin tức, tuy nhiên, Trương Tiểu Du cũng đã được thăng chức từ chức danh trợ lý phóng viên sơ cấp lên làm phóng viên trung cấp.
Lúc này, cuối cùng cô cũng kịp vội vàng gửi bản thảo cho tổng biên tập vào.
năm phút trước khi hết giờ làm việc, sau đó ngay lập tức nãm sấp ở trên bàn làm việc thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Chẳng mấy chốc đã tới giờ tan ca, ngoại trừ đông nghiệp phải canh tin tức, những người khác đều đã bắt đầu thu dọn đồ đạc rời đi Tô Yến đứng dậy gõ bàn cô, lấy một tờ rơi ra và nói: “Cá nhỏ, có một tiệm cất tóc mới mở ở Vạn Đạt, Hà Bắc. Tôi nghe nói có rất nhiều người nối tiếng trên mạng cũng tới đó làm tóc, hot muốn chết luôn! Hiện tại khai trương nên đang có chương trình khuyến mãi rẻ lảm luôn, cực kỳ rẻ, hai người chúng ta tới làm thì sẽ được miễn phí một người, tan làm hai chúng ta qua đó nhé?”
“Tôi không đi!” Trương Tiếu Du lắc đầu Cô vô thức đưa tay lên chạm vào mái tóc của mình, mái tóc ngần ngang vai đã xõa dài tới trước ngực, những lọn tóc mềm mại buông xuống sau gáy.
Trên màn hình máy tính đã tắt, loáng thoáng phản chiếu lại hình ảnh mái tóc dài của cô, có vẻ như càng khiến đôi mắt của cô trở nên sáng ngời hơn một chứt Trong ba năm rưỡi qua, Trương Tiểu Du thực sự không cất tóc, mỗi lần cô tới để cho nhà tạo mẫu tóc chỉnh sửa lại mái tóc cho mình thì đều không để họ thay đổi độ ngn dài của tóc mình, cô cũng không biết là tại sao mình lại làm như vậy, có lẽ là chỉ vì một câu nói vô tình kia của anh, “Không phải là “cầm thú” nhà cô đi công tác rồi sao, sớm như vậy trở về làm cái gì chứ? Ở một mình không thấy cô đơn sao?” Tô Yến luôn thích trêu chọc cô: “Cá nhỏ, tôi phát hiện cô càng ngày càng ra dáng mẹ hiền vợ đảm rồi đấy nhé!”
“Tô Yến, cô dừng lại ngay!” Trương Tiểu Du bị làm cho xấu hổ, tức giận giải thích: “Tôi có một người bạn cùng lớp đại học sắp kết hôn rồi, tối nay chúng tôi tính tố chức tiệc độc thân cho người ta, còn gọi không ít bạn học nữa, người ta đã gọi điện thoại cho tôi mấy lần rồi, bảo tôi tới tham gia với họ, cũng coi như là chơi một trận thật vui”
“Vậy thì tôi sẽ hỏi người khác!” Tô Yến đành phải nói.
Trương Tiểu Du nheo mắt, lại trêu ngược lại cô ấy: “Tô Yến, còn có tâm tư.
mà nói tôi nữa, tôi còn muốn nói cô đây này! Bây giờ Linh Nhỉ đã giống như một đứa trẻ bình thường rồi, cô cũng không có gì phải lo lắng nữa. Đã đến lúc cô.
suy nghĩ đến vấn đề của cá nhân mình rồi, làm sao cô có thể cứ độc thân như.
thế mãi được!”
Không ngờ, Tô Yến lại nhíu mày, lắc đầu nói nhỏ: “Tôi… không vội!”
“Đi thôi đi thôi, sao tan làm rồi mà còn ngồi đây nữa, cẩn thận đợi tổng biên tập ra ngoài, lại bât cô làm thêm giờ đấy! Như muốn đổi chủ đề, cô ấy lôi kéo cô ngồi dậy, cùng cô thu dọn đồ đạc và tan ca đi xuống lầu.bg-ssp-{height:px}
Khi màn đêm buông xuống, một chiếc taxi từ cống khu chung cư chạy vào.
Bởi vì ngoại trừ xe của chủ hộ, những phương tiện bên ngoài khác đều không được phép đi vào, nên Trương Tiểu Du ngồi ở phía sau hạ cửa kinh xe xuống và chào hỏi bảo vệ.
Bảo vệ nhìn thấy cô thì niềm nở chào hỏi: ‘Bà Trần, cô về rồi à!”
“Phạm Ân, vất vả rồi!” Trương Tiểu Du cười đáp lại.
Phạm Ân, nhân viên bảo vệ, là một chàng trai trẻ rất thân thiện với cô, trên thực tế, nguyên nhân chính là vì có liên quan đến Trần Phong Sinh.
Có lần anh ta trực ca đêm, thân thể không khỏe nên đột nhiên bị đột quy, ngã trong sân tiểu khu, đã gây ra động tĩnh không nhỏ. May mà có Trần Phong Sinh vừa tan ca về nhìn thấy nên vội vàng đưa anh ta tới bệnh viện cấp cứu, cuối cùng cũng tai qua nạn khỏi, cho nên sau này mỗi lần nhìn thấy bọn họ đều.
rất nhiệt tình chào hỏi.
Cửa điện tử chậm rãi mở ra, khi xe taxi đi qua, Phạm Ân cười nói: “Vợ chồng cô làm việc bận rộn thật. Tôi thấy bác sĩ Tần cũng vừa đi công tác về!”
Trương Tiểu Du nghe thấy vậy thì sững sờ.
Cầm thú đã trở lại rồi?
Khi chiếc taxi dừng lại ở lối vào của tòa nhà, Trương Tiếu Du ngửa đầu nhìn lên, không thấy có ánh sáng đèn, cô hơi cau mày, cầm ví trả tiền rồi xuống xe.