Chương
Từ trong thang máy đi ra, cô lấy chìa khóa ra mở cửa phòng, quả nhiên chỉ thấy “cạch” một tiếng, cửa phòng nhanh chóng được mở ra.
Trương Tiểu Du bật đèn lên, quả nhiên nhìn thấy đôi giày da nam của Trân Phong Sinh để trên giá giày.
Căn phòng im áng nhưng xộc vào mũi cô là mùi thuốc lá còn mới, khi bước qua phòng khách, cô thấy vẫn còn vài đầu mẩu thuốc lá đã bị dập tắt ở trong cái gạt tàn trên bàn cà phê Cửa phòng ngủ không đóng, vừa vào đã tùy tiện đế vali ở đó, cửa phòng tắm cũng mở ra, quần áo bẩn vút trên sản, lúc này bóng dáng cao lớn kia của anh đã nắm trên giường lớn, chăn đắp ngang lưng, để lộ phần trên cơ thể để trần.
Một cánh tay che trên trán, dưới ánh trăng mờ ảo nhìn anh có vẻ mệt mỏi Trương Tiểu Du nhấc chân đạp chiếc vali qua một bên, sau đó cầm bộ đô ngủ đi vào phòng tẩm. Khi đi ra, cô có chút ghét bỏ ném quần áo bẩn và cả quần đùi của anh vào trong máy giặt Rồi cô nhẹ nhàng bước đến bên giường, vén chăn lên và năm vào.
Còn tưởng rằng anh đã ngủ rồi, ai biết đầu của Trương Tiểu Du vừa chạm vào gối, cánh tay đang che trên trán anh đột nhiên duỗi ra: “Nói đi, trễ như vậy rồi còn đi đâu!”
Trương Tiểu Du bị anh ta làm cho sửng sốt, có chút nhất thời không kịp phản ứng, Trần Phong Sinh bóp mạnh cắm cô, khóe môi lộ vẻ nguy hiểm: “Có phải thừa dịp anh đi công tác, mà hãng đêm đều chạy ra ngoài chơi cả đêm không về không hả?”
Chơi cái quỷ ấy!
Trương Tiểu Du đảo mắt trong bóng tối: “Không phải! Có một bạn học đại học tố chức tiệc độc thân!”
Nghe vậy, Trần Phong Sinh mới buông bản tay đang nhéo cảm cô ra, nhưng nhưng ngay sau đó đôi môi mỏng của anh lại rơi xuống.
Trương Tiểu Du không thể tránh khỏi, cứ thế bị anh giữ lấy.
Dần dần, cô bị anh hôn đến mức đầu óc choáng váng, nhất là đôi tay thon dài vẫn quen cầm dao mổ kia, mỗi một động tác của anh đều như mang theo.
dòng điện chích vào người cô.bg-ssp-{height:px}
Bộ đồ ngủ cô mặc sau khi tảm xong nhanh chóng không cánh mà bay, Trương Tiểu Du không nhịn được dùng nắm đấm nhỏ đấm vào vai anh: “Này, đồ cầm thú, anh có thể nhẹ một chút không!”
“Không thế nhẹ!” Giọng điệu của Trần Phong Sinh vừa xấu xa vừa độc đoán.
“Vậy thì đừng làm nữa!” Trương Tiếu Du bắt đầu đấy anh ra.
Nhưng Tần Phong Sinh lại cần vào tai cô, ném ra một câu uy hiếp: “Đàng hoàng một chút, nếu không anh sẽ xử lý em đến sáng mai đấy!”
Chắc chản rồi, thủ đoạn này đã phát huy tác dụng, sau đó Trương Tiểu Du còn không cảm dám thở mạnh Bên ngoài cửa số, mặt trăng đã treo trên cao, miền Bắc vừa vào đầu xuân, nhiệt độ ban đêm vẫn còn ở mức thấp, nhưng nhiệt độ trong phòng lại rất cao.
‘Sáng hôm sau, đánh thức cô là chiếc đồng hồ báo thức điện tử đặt trên tủ đầu giường.
Trương Tiểu Du mơ mơ màng màng mở mắt ra, vô thức quay sang bên cạnh sờ sờ, thì thấy Trần Phong Sinh đã không còn ở bên cạnh nữa, lòng bàn tay cô chỉ còn sờ thấy chăn mền lạnh lẽo.
Cô tiếp tục nắm lì ra trên giường thêm năm phút đồng hồ, sau đó mới vén chăn đứng dậy. Vừa đứng dậy, hai chân cô đã run rẩy mềm nhũn ra, thấp giọng mắng mấy câu, cô nhặt bộ đồ ngủ ném trên sàn nhà lên, mặc đồ vào rồi đi vào nhà tắm rửa mặt.
Sau khi đi ra, cô nhìn thoáng qua bữa sáng đặt trên bản.
Căn nhà rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng bước chân của cô thì không còn âm thanh gì khác, Trương Tiểu Du kéo ghế ngồi xuống, cắn từng miếng nhỏ giải quyết bữa sáng với bánh mì và trứng rán.
Tâm mắt cô nhìn về phía cửa nhà, đôi giày da trên giá giày đã không còn thấy đâu, ba năm rưỡi qua, cũng giống như lần này Trần Phong Sinh đi công tác, anh không bao giờ nói cho cô biết khi nào thì đi cũng như thời gian mình trở về.
Ngoại trừ việc anh kiên trì chăm lo cho dạ dày của cô ăn no, còn cô thì chăm lo cho thân thể của anh ăn no, bọn họ hoàn toàn là làm chính xác theo những gì mà hợp đồng hôn nhân đã đề ra trước đó.