Chương
Đi đường núi quanh co cứ một vòng rồi lại một vòng, Trương Tiểu Du đã ngủ thiếp đi sau nửa tiếng ngồi ở trên xe.
Bị Trần Phong Sinh ở bên cạnh đánh thức dậy, đầu của cô nâng lên từ từ ở trên vai của anh ta, có chứt mơ mơ màng màng nhìn ra ngoài cửa số xe, trong lúc nhất thời còn chút nửa mơ nửa tỉnh: “Cầm thú, đến sân bay chưa vậy?”
Trần Phong Sinh đưa tay lên lau nước miếng ở trên miệng của cô: “Chưa, nhưng mà chúng ta phải xuống xe”
Trương Tiểu Du mơ mơ màng màng bị anh ấy khiêng xuống xe, phát hiện ra bọn họ đang đứng ở cửa ra vào của một cái cổ thành.
Nha Trang, là địa phương tiếp cận với thiên đường nhất.
Cô ấy đã từng một lần may mắn đến được Vân Nam, nhưng mà trí nhớ vào thời điểm đó lại không có rõ ràng, sau đó liền vội vàng trở về Sài Gòn, rồi cũng ở lại Li Giang, nơi được mệnh danh là nơi của những cuộc gặp gở, họ đã mắc.
vài lỗi trong lần đầu tiên …
Trương Tiểu Du ngạc nhiên quay đầu lại nhìn về phía của anh ấy, còn tưởng răng là anh ấy đang cố gắng nói cho đứa nhỏ đó nghe, nhưng không nghĩ tới thật sự đi đến nơi này!
Trần Phong Sinh nhếch môi cười, nắm lấy cô đi thẳng vào cố thành.
‘Thời điểm mà cô đang buồn ngủ ở trên xe, Trần Phong Sinh đã gọi điện thoại đi để đặt phòng ổn thỏa rồi, căn phòng xa hoa ở tầng cao nhất có thể ngắm cảnh, có thế đem toàn bộ cổ thành vào trong tầm mắt họ, bao quát cả mô hình to lớn được làm bãng ống tre ở quảng trường Ánh Trăng.
Sau khi tạm thời bỏ xuống hết tất cả hành lý, hai người bọn họ liền ăn một bữa cơm đơn giản rồi đi dạo cổ thành.
Không còn cảnh tàn khốc ở vùng bị thiên tai nữa, một bức tranh yên bình và đẹp đẽ như vậy càng khiến người ta có thêm hi vọng, tuy rắng ở gần đó có một trận động đất cách đây không lâu nhưng du khách vẫn không nhụt chí, đến gần tối vẫn có thể nhìn thấy được ở trên con phố đi bộ có rất là nhiều ngư Đây là mô hình bằng tre lớn nhất trên toàn Châu Á, ở chung quang có rất là nhiều khách du lịch.bg-ssp-{height:px}
Căn cứ theo tập tục của dân bản xứ, nếu đi dạo quanh kinh luân, thì ít nhất phải đi được ba vòng, Trương Tiểu Du chạm vào nó bẵng tay phải và đi vòng tròn, khi bạn vô tình quay đầu lại, có thể nhìn thấy sự cao và thẳng của anh ấy, hình dáng chuyển động cùng lúc. Theo sau, nét mặt điển trai khiến người ta không thể rời mắt trong ánh hoàng hôn.
Từ chỗ sườn dốc trở về đường dành riêng cho người đi bộ, bàn tay của Trần Phong Sinh đặt trên vai cô ấy từ từ lưỡn vào mái tóc ở phía sau đầu: “Đã dài như vậy rồi”
Trương Tiểu Du giơ tay sờ, nói theo bản năng: “Không phải là anh nói muốn em nuôi tóc dài sao.”
“Cho nên, em mới vì anh mà nuôi tóc ư?” Trần Phong Sinh nhướng nhọn mày lên, cười như không cười hỏi “Cũng không phải!” Trương Tiếu Du ấp a ấp úng mà giải thích, xấu hố nói: Chỉ là cảm thấy việc cắt ngần có chút phiền phức… À, em cũng đã nói là không phải màt”
Nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh, lồng ngực cô như thoáng run lên, ánh hoàng hôn trên má cô càng đỏ hơn, cô lắng tránh bàn tay to lớn của anh, muốn bước nhanh tới trước mặt anh, ai biết anh vừa nhẹ vừa cứng, liền xoay người lôi kéo cô trở lại.
Cảm bị nâng lên, ngay sau đó chính là đôi môi lạnh lẽo của anh ấy.
Chấm dứt một cái nụ hôn nóng bỏng, Trương Tiểu Du mặt đỏ hồng lên: “Cầm thú, chỗ này đang là ở trên đường lớn đó!”
Trần Phong Sinh cũng không có để ý, biểu tình trên mặt không thay đối, thậm chí còn có một tia đác ý, nắm lấy tay của cô tiếp tục đi nhanh về phía trước.
Trương Tiểu Du xấu hổ, khó chịu lấy mu bàn tay lau ẩm ướt trên miệng, may mà đây không phải Sài Gòn, mà là Vân Nam, nếu không gặp người quen, cô thật sự không sống nổi!
Ngoại trừ một số địa phương của khu dân cư, trong thành cổ đại đa số đều là khách du lịch, cùng với bọn họ giống nhau, cơ bản đều là tụm năm tụm ba mà kết bạn với nhau đi đến đây, hơn nữa có rất nhiều tình nhân cùng với vợ chồng, khi vừa mới từ trong cửa hàng mua khăn lụa đi ra, cặp đôi ở phía trước chính là vợ chồng mới tân hôn đến để hưởng tuần trăng mật.