Chương
Cặp vợ chồng nhỏ tay trong tay bắt lấy tay nhau, một bộ dạng ngọt ngào hết luôn phần của người khác.
Trương Tiểu Du không khỏi nhìn xuống đôi tay đang nắm chặt như của Trần Phong Sinh, trong lòng khẽ run.
Chẳng lẽ là du lịch tuần trăng mật sao?
Sau khi đi qua một số cửa hàng, tôi bước vào một cửa hàng đồ bạc, ở đây không có nhiều vàng và kim cương, các sản phẩm bạc thủ công của địa phương rất nổi tiếng, nhỏ và tỉnh xảo, và nó rất đúng với sở thích của Trương Tiểu Du Đi dọc theo quầy thủy tỉnh dài, cô dừng lại ở trước một cặp nhân bạc.
Là một đôi nhẳn bình thường nhìn rất đối xứng nhau, không có nhiều kiểu hoa văn phiền phức.
Trần Phong Sinh đã gần như đi đến cửa tựa hồ nhìn thấy cô thật lâu không có động đậy, không khỏi nhanh chóng đi vòng trở về: “Làm sao vậy?”
Trương Tiểu Du cần môi, trong lòng có một tia mong chờ mà chỉ lấy tủ kính: “Cặp nhẫn này nhìn rất đẹp!”
Kỳ thật ngay từ lần nhìn thấy đầu tiên thì cô đã nhìn trúng nó rồi, rất rất là muốn mua được nó, nhưng mà dù sao thì nó cũng không phải là loại nhẫn thông thường, mà là nhẫn cặp của đôi nam nữ, trước không nói cho ông chủ là có thế mua một mình hay không, nhưng nếu là tách ra mà xem thì nó sẽ không, còn bất mất nữa.
“Ừm, cũng được đấy!” Trần Phong Sinh nhìn theo hướng ngón tay cô ấy chỉ, gật gật đầu, lập tức cũng không có nói thêm điều gì, mà là nắm lấy bả vai của cô: “Đi thôi, phía trước có một quán lẩu cừu rất là ngon, em không phải là muốn nếm thử nó một chút sao?”
“Oh!” Trương Tiểu Du thản nhiên đáp lời lại, trong lòng khó kìm nén cơn mất mắc này, Lẩu cừu quả nhiên là danh bất hư truyền, bọn họ trước hết ăn thịt, rồi sau đó mới được cho nước lầu vào, chất thịt mềm mại, hương vị rất ngon, nó không, giống như thịt cừu ăn vào thời hòa bình, dường như không có cho thêm gia vị gì, mà chất dinh dưỡng cũng đặc biệt cao.
Khi trở về nhà trọ, thì đi đến cửa hàng trang trí nội thất gia đình theo đường chéo đối diện.
Lúc ấy đến vùng thiên tai thì vội vàng, thu dọn đồ đạc lỉnh kinh, môi trường vùng thiên tai khó khăn, làm sao có thể bình thường như ban đêm chứ đừng nói là ít khi tâm, hầu hết họ đều cởi áo khoác và mặc quần áo ngủ.bg-ssp-{height:px}
Cho dù là một tiếng đồng hồ cũng không thể nào mà đi tâm yên ổn, ngủ một giấc thoải mái, Trương Tiểu Du muốn mua một bồ đồ ngủ.
Nói rõ rằng nhu cầu của mình với chủ tiệm, chủ tiệm đã giúp cho cô tìm được một cái giá hợp lý, cô bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, khẽ gọi ra tiếng: Hỏng rồi, điện thoại di động của em vẫn còn ở trong khách sạn!”
“Hiện tại mà quay trở lại thì chắc còn có thể tìm được!” Trần Phong Sinh miễn cưỡng nói Mời từ bên khách sạn đi ra không đến năm phút, người bán hàng hẳn là vừa mới bắt đầu thua dọn đồ đạc, không có khách hàng mới đến nữa mới dọn, lúc này trở lại mà tìm thì tỷ lê rất là lớn, Trương Tiểu Du nhìn xuống chỗ ông chủ đang cúi người: “Cái áo ngủ kia ..”
“Em đi lấy lại cái điện thoại đi, anh ở đây giúp em mua cái áo” Trần Phong Sinh nói thẳng, “Anh mua giúp em?” Trương Tiếu Du ngẩn người “Ừm, em cứ đi đi!” Trần Phong Sinh gật đầu, lười biếng bỏ hai tay vô túi quần rồi đứng dựa vào cây cột: “Không phải là mua áo ngủ sao, anh mua giúp em, số đó của em anh cũng biết rõ.”
Trương Tiểu Du bị câu cuối cùng kia của anh ấy khiến cho đỏ mặt, không trì hoãn thời gian nào nữa vội vàng chạy: “Em đi đây!”
Năm phút sau, cô đã cầm theo cái điện thoại từ phía khách sạn đi ra, được người làm tạp vụ dọn dẹp nhặt được và để ở lễ tân đế đợi cô quay lại lấy, mọi chuyện vô cùng thuận lợi.
Sau khi một lần nữa chạy trở về, nhìn thấy Trần Phong Sinh đã dừng ngay trước cửa tiệm.
Trương Tiểu Du trừng con mắt lên hỏi: “Anh mua xong rồi à?”
“Ừm” Trần Phong Sinh gật đầu, đưa cái túi ở trong tay cho cô.