Chương
Lý Lan Hoa sớm đã không thèm cùng mấy người này chào hỏi. Nhưng dẫu sao đây cũng là nhà họ Hứa, vậy nên cô theo đúng quy tắc, nhường đường cho đối phương. Chờ hai người kia rời đi, trên lầu liền truyền đến thanh âm vui vẻ của ông Hứa.
“Lan Hoa, cháu tới rồi hả?”
“Ông ơi!”
Lý Lan Hoa lộ ra nụ cười vui vẻ, ông Hứa bèn vây tay, gọi cô lên lầu. Rất lâu không được nhìn thấy cháu giái, ông thỏa mãn kéo tay Lý Lan Hoa, gọi người giúp việc nhanh chóng bưng trà vào.
Ông chậm rãi ngồi xuống, nhớ đến chuyện ban nấy liền lộ vẻ muốn nói lại thôi.
“tan Hoa, vừa rồi…cháu đừng để bụng!”
“Ông ơi, cháu không sao đâu!”
Lý Lan Hoa mỉm cười, quả thật không thèm để ý chút nào. Đối với cô mà nói, bao gồm cả bố mẹ nuôi thì người cô quan tâm đến nhất chính là ông Hứa. Không đúng, hiện tại còn có thêm một người nữa….
Nhớ đến thanh âm từ tính, đôi mắt đen láy đẹp đế kia, trong lòng Lý Lan Hoa lại gợn sóng, càng nghĩ lại càng nhớ. Ông Hứa dường như nhớ đến chuyện gì đó, thuận miệng hỏi thăm.
“Cháu với Kỷ Lam quen biết nhau sao? Ông nhớ hai đứa hình như học cùng một trường cấp ba thì phải!”
“Dạ phải. Nhưng chúng cháu không thân cho lắm.”
Đâu phải chỉ không thân, Lý Lan Hoa đột nhiên nhớ đến lần họp lớp cách đây một năm về trước. Kỷ Ngữ Lam cố tình ngáng chân khiến cô suýt nữa thì rớt xuống nước. Nếu không phải Lý Lan Hoa phản ứng nhanh thì e rằng ngày hôm đó cô đã sớm trở thành trò cười rồi. Mặc dù đây là chuyện ở quá khứ tuy nhiên cô tuyệt đối chẳng thể nào quên.
Lý Lan Hoa thậm chí còn từng suy đoán, Kỷ Ngữ Lam thích nhất là bày trò hại cô, mối quan hệ không tài nào cởi bỏ nổi. Ông Hứa hoàn toàn không biết trong lòng cô đang nghĩ gì, chỉ bất lực lắc đầu.
“Con bé được nuông chiều từ nhỏ, là đứa con gái duy nhất, vậy cho nên được gia đình cưng chiều vô cùng! Năm ngoái chỉ vừa mới thi đậu, gia đình liền mở tiệc tưng bừng, hiện tại sắp đến học kì năm hai thậm chí còn phiền phức đến mức muốn đổi trường học các kiểu!bg-ssp-{height:px}
Nếu không phải cha mẹ con bé đều bận bịu việc công tác ở nước ngoài thì đã chạy đến tận nơi thu xếp rồi!”
Lý Lan Hoa nghe tai nọ xọ tai kia, không quan tâm cho lắm. Ông nhận ra cháu gái mình đối với đề tài này không quá hứng thú bèn cười nói.
“Không nhắc đến con bé nữa. Lan Hoa, học y có phải rất cực không?”
“Không cực chút nào hết.”
Lý Lan Hoa bấy giờ mới lộ ra nụ cười tươi roi rói. Ông nghe vậy liền tò mì.
“Hiện tại đang học năm hai, vậy trong trường cháu đã có bạn trai chưa?”
“Dạ chưa…
Dáng vẻ ngượng ngùng cúi đầu khiến ông Hứa bật cười.
“Đừng lo, ông không phải loại người quá mức truyền thống cổ hủ đâu. Mấy đứa đều là người trẻ tuổi, gặp gỡ rồi thích nhau trong trường là chuyện bình thường, thậm chí nếu hẹn hò cũng chẳng có vấn đề gì cả. Ông tuyệt đối ủng hộ cháu!”
“Ông! Ông đừng bận tâm, hiện tại cháu chỉ muốn tập trung học hành mà thôi. Yêu đương gì đó, ừm, tạm thời không nghĩ đến!”
Lý Lan Hoa giả vờ ngây ngô, nũng nịu kéo tay ông Hứa. Thanh âm phá lệ ngọt ngào, dỗ ông đến vui vẻ. Sau khi dùng bữa với ông Hứa xong, Lý Lan Hoa chào tạm biệt rồi ra về. Cô không để tài xế riêng nhà họ Hứa đưa mình đi mà lại tự đi bộ ra đến chỗ giao lộ để gọi xe.