Chương
Ban nãy ông của cô nhắc đến hai từ bạn trai khiến trái tim cô đập loạn cả lên. Làm sao bây giờ, bỗng nhiên muốn gặp Trần Văn Sáng quá đi!
Không biết có phải do tâm linh tương thông hay không mà trong đầu cô hiện tại toàn bộ đều là hình ảnh đối phương và đối phương lại đột nhiên gọi đến. Đôi mắt cô sáng lấp lánh, nhanh chóng bắt máy.
“Cậu nhỏ, xin chào?”
“Ừm”
Trần Văn Sáng nghiêm giọng đáp lại cô. Lý Lan Hoa kích động đến mức muốn nhảy nhót ngay ở giữa đường.
“Sao anh gọi em sớm thế? Hôm nay không huấn luyện à?”
Sau khi cô trở vê Hải Phòng, mỗi buổi tối cả hai đều thống nhất gọi điện cho nhau. Tuy nhiên vì lịch trình tập huấn rất bận, ban ngày Trần Văn Sáng hoàn toàn không có thời gian, phần lớn đều rơi vào khoảng tám giờ rưỡi mới gọi cho cô được. Vậy cho nên hôm nay anh gọi sớm như thế, khiến cô vô cùng bất ngờ.
“Ừm, mới từ văn phòng thủ trưởng ra, nói một ít chuyện.”
Lý Lan Hoa nghe thấy tiếng bước chân đối phương vang dội, là tiếng ủng mạnh mẽ quen thuộc. Lý Lan Hoa không dám hỏi nhiều, chỉ qua loa trả lời bởi vì cô sợ đó là bí mật quân sự. Phía Sau có tiếng còi xe vang lên, cô vội vàng nép vào trong, Trần Văn Sáng từ trước đến nay thính giác vô cùng nhạy, bèn hỏi.
“Lan Hoa, em đang ở ngoài đường à?”
“Đúng rồi, em đến thăm ông!”
“Bố vợ thân thể thế nào rồi?” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Link tải nhé các bạn
Lý Lan Hoa thành thật kể lại cho anh. Trần Văn Sáng im lặng hồi lâu mới khẽ hỏi.
“Tốt hơn nhiều rồi, tinh thần tốt hơn nhiều lắm. Em với ông nói chuyện một hồi, sau khi ăn tối xong mới về đấy chứ!
À, ông còn hỏi em ở trường học có quen bạn trai hay không. Còn nòi bên cạnh có vài người trẻ tuổi ưu tú, muốn giới thiệu cho em đây!”bg-ssp-{height:px}
“Em đồng ý sao?”
Lý Lan Hoa kể lể, sau đó còn thêm mắm dặm muối vài thứ linh tinh. Quả nhiên Trần Văn Sáng nghe xong, thanh âm liền trầm xuống. Lý Lan Hoa vừa nghe liền biết anh đã mắc lừa, vui vẻ cười thành tiếng.
“Hahaha, lừa anh chút thôi! Nửa câu đầu là thật, nửa câu sau là giả! Em chỉ nói hiện tại mình muốn tập trng học hành, không muốn bàn đến chuyện yêu đương!”
“Thật ngoan.”
Trần Văn Sáng khen ngợi cô. Lý Lan Hoa nghe vậy, cảm giác trong lòng nhộn nhạo không thôi. Thanh âm anh như vậy khiến cô nhớ đến dáng dấp mỗi khi anh xoa đầu mình, như chủ nhân đang chăm sóc mèo con vậy. Cô siết chặt điện thoại trong tay, thanh âm bất giác trở nên dịu dàng.
“Cậu nhỏ, kiên trì thêm vài tháng nữa, nghỉ hè là em có thể đi tìm anh rồi!
Kích động không, chờ đợi không nào?”
“Lan Hoa, thời điểm nhìn thấy anh, chuyện em muốn làm nhất là gì?”
“Nhào vào lòng anhl”
Lý Lan Hoa nhanh chóng trả lời, Trần Văn Sáng liền hỏi tiếp.
“Sau đó?”
“Muốn ôm ôm, còn muốn hôn nhẹ nưa.
Lý Lan Hoa ngượng ngùng, thanh âm dần nhỏ lại.