Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

chương 759

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

“Vâng, cháu vẫn ổn! Cô đừng quá lo lắng!” Lam Ngọc Anh cảm động lắc đầu.

Hoàng Thanh Thảo nhìn cô một chút, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nói: “Làm sao mà cô có thể không lo lắng được đây, sau khi nghe chuyện cô cảm thấy vô cùng sợ hãi, đúng là quá nguy hiểm rồi, tại sao bây giờ xã hội lại không ổn định như vậy cơ chứ!”

Lam Ngọc Anh trấn an bà ấy vài câu, rồi lập tức bàn giao: “Cô à, cô vừa đi công tác về nhất định là rất mệt mỏi, cô mau vào trong ngồi đi, để cháu đi gọi y tá đến thay thuốc!”

“Không cần đâu!” Hoàng Thanh Thảo không bước vào phòng, mà đẩy tay Lam Ngọc Anh: “Cải Trắng Nhỏ, cô thấy sắc mặt cháu rất kém đó, sắp biến thành ma nữ luôn rồi, cháu mới là người nên quay trở về phòng bệnh đợi, để cô gọi y tá hộ cháu!”

“Cháu cảm ơn cô!” Không có cách nào từ chối bà ấy, Lam Ngọc Anh đành phải gật đầu.

Đưa mắt dõi theo bóng dáng của Hoàng Thanh Thảo cho đến khi biến mất ở góc rẽ, cô đang định xoay người lại, thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc áo tứ thân từ hướng khác đi tới, dáng vẻ đặc biệt nghiêm túc, nói chuyện quy củ.

Lam Ngọc Anh khẽ nhíu mày.

Ông ấy đi rất nhanh, trong nháy mắt đã tới cửa phòng bệnh. Chắc hẳn Hoàng Kiến Phong sau khi hỏi thăm y tá trưởng đã chạy thẳng đến đậy. Nhìn ông ấy có vẻ đã già đi rất nhiều, mặc dù gương mặt lạnh lùng không có nhiều biểu cảm, nhưng ắt hẳn ông ấy đang vô cùng lo lắng cho con trai.

Lúc này, Lam Ngọc Anh cũng không muốn tranh cãi nhiều với ông ấy, mở miệng chào: “Chủ tịch Phong.

“Tại sao cô vẫn còn ở nơi này!” Vừa nhìn thấy cô, sắc mặt của Hoàng Kiến Phong lập tức thay đổi, giống như là tối ngày hôm qua vậy. Ông ấy giơ tay chỉ thẳng vào mặt cô: “Chuyện tối hôm qua coi như xong, bây giờ cô còn đợi ở chỗ này để làm cái gì!”

“Hoàng Trường Minh cần cháu!” Lam Ngọc Anh khế siết chặt hai tay.

“Cần cô ư?” Hoàng Kiến Phong cười lạnh một tiếng, tức muốn nổ đầu: “Cô nói thật là dõng dạc nhỉ! Sao cô lại khó chơi như thế, cứ y như là con đỉa bám người, không tài nào gỡ xuống được! Chẳng lẽ cô làm hại Trường Minh còn chưa đủ à? Bốn năm trước cũng là bởi vì cô mà Trường Minh gặp tai nạn xe cộ trên đường đi đến sân bay. Bốn năm sau, lại bởi vì cô mà nó bị đưa đến phòng cấp cứu trong tình trạng máu me khắp người! Cô đúng là cái đồ sao chổi chuyên hại người khác!”bg-ssp-{height:px}

Lam Ngọc Anh cần chặt môi.

Nếu không nhắc tới những ân oán trước kia, thì với tư cách là một người bố, những lời chỉ trích này của Hoàng Kiến Phong là hoàn toàn hợp lý.

Sau khi Hoàng Kiến Phong kích động nói một tràng, dường như tiêu hao không ít thể lực, ông ấy đưa tay vỗ vỗ lồng ngực để bình tĩnh lại “Cô Ngọc Anh!” Hai giây sau, Hoàng Kiến Phong lên tiếng: “Tôi vẫn còn nhớ những lời mà trước đó cô đã nói ở quán trà, có phải là nếu như tôi giải thích cho cô thì cô sẽ bỏ qua, không bám lấy con trai của tôi không? Nếu là như vậy, thì bây giờ tôi có thể giải thích luôn cho cô!”

Lời đã nói xong, trước ánh mắt kinh ngạc của Lam Ngọc Anh, Hoàng Kiến Phong thật sự định củi người chín mươi độ giống như những lời mà ông ấy vừa nói.

“Tôi xin lỗi, cô Ngọc Anh, bốn năm trước tôi đã đưa Đậu Đậu rời xa khỏi cô, đó là lỗi của tôi!”

Hoàng Kiến Phong vẫn giữ nguyên tư thế đó, sau đó chậm rãi nói với giọng điệu áy náy.

Từ trước đến nay ông ấy tỏ ra kiêu ngạo, đã quen với việc được người khác a dua nịnh hót, cho dù ông ấy có làm sai chuyện gì thì cũng chỉ là ông ấy dạy dỗ người khác, không ai dám nói một lời, đây có thể là lời xin lỗi đầu tiên mà ông ấy nói với người khác, lại còn nói khép nép như vậy. Lam Ngọc Anh có chút bối rối, cô không tự giác được mà lùi về phía sau nửa bước.

Sau khi nói xin lỗi, Hoàng Kiến Phong đứng thẳng người dậy, sau đó nhìn thẳng vào cô và nói: “Như vậy đã được chưa? Bây giờ coi như tôi cầu xin cô, cô hãy tránh xa con trai của tôi một chút được không!”

“Cô cút đi cho tôi!”

Một câu cuối cùng của Hoàng Kiến Phong gần như là hét lên giận dữ. Có rất nhiều người đi lại trên hành lang, tất cả đều đồ dồn sự chú ý vào hai người.

Sắc mặt của Lam Ngọc Anh có chút tái nhợt, cô căn chặt môi, nhìn Hoàng Kiến Phong đứng trước mặt đang nhìn mình chằm chằm như kẻ thù, sau đó cô lại quay đầu nhìn Hoàng Trường Minh đang ngủ trên giường bệnh qua lớp kính cửa, sau mấy giây cúi đầu buồn bã, cô quay người và sải bước về phía thang máy. Hoàng Kiến Phong nhìn thấy cô bước vào trong thang máy mới coi như đã hài lòng, ông ấy nặng nề hừ lạnh một tiếng, nhưng lại không thể ra một hơi nào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio