Chương
Hoàng Trường Minh không ngờ vậy mà mình lại ngủ lâu đến như vậy, mặt trời bên ngoài đã ngả bóng về phía tây, vừa mở mắt ra, thứ đầu tiên mà anh nhìn thấy chính là Hoàng Thanh Thảo đang ngồi gặm một quả táo bên trên giường bệnh, tiếng cắn vô cùng giòn giã.
Khi nghe thấy tiếng động, bà ấy vội vàng nhìn anh.
“Trường Minh, cháu tỉnh lại rồi!”
Hoàng Trường Minh giật giật khóe môi, không khỏi kinh ngạc: “Cô, cô đến rồi”
“Không phải là cô đến rồi! Khi nhận được tin báo, cô vẫn đang đi công tác ở nơi khác, lúc đó cô đã nhanh chóng chạy sang đây gấp, suýt chút nữa thì cô bị dọa đến nỗi sợ hết hồn!” Hoàng Thanh Thảo ném lõi táo vào trong thùng rác, sau đó bắt đầu mắng chửi: “Thằng bé ngốc này, sau này không được làm như vậy nữa đâu đấy, nêu cháu xảy ra chuyện gì không hay thì phải làm sao, con gái giả cho người ta cũng chỉ là bát nước hắt đi mà thôi, cô vẫn còn trông cậy vào cháu chăm sóc cho cô trước lúc lâm chung đây này!”
“Nếu chị Hương mà nghe thấy những lời này thì có lẽ sẽ tức chết mất. Hoàng Trường Minh chậm rãi nói.
Nghe thấy anh nói như vậy, Hoàng Thanh Thảo tức giận đến nỗi duỗi tay ra chọc vào bàn tay bị thương của anh, nghe thấy anh đau đến nỗi kêu lên và hít vào một hơi lạnh, lúc này bà ấy mới tha cho anh. Sau đó bà ấy dừng lại, cau mày nói: “Không chỉ có một mình cô đến mà trưa nay anh trai cô cũng đến!” Hoàng Trường Minh cũng nhận ra sự kỳ lạ, anh đưa mắt nhìn quanh phòng bệnh một vòng cũng không thấy bóng dáng xinh đẹp kia đâu cả.
“Ngọc Anh đâu rồi cô?” Anh hỏi với giọng trầm trầm. Hoàng Thanh Thảo bất đắc dĩ buông tay: “Con bé bị bố của con đuổi đi rồi!”
Ánh nắng buổi chiều tà bao trùm toàn bộ ngôi biệt thự.
Trong phòng bếp, thím Lý mặc tạp dề đang di chuyển chiếc ghế dài nhỏ đến trước bếp, bà ấy vừa lật giở tờ báo, vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu lên liếc nhìn nồi canh gà đang được hầm bằng lửa nhỏ.bg-ssp-{height:px}
Khi nghe thấy tiếng động từ trước cửa truyền đến, bà ấy vội vàng đặt tờ báo xuống và đi ra ngoài. Khi nhìn thấy người đang đi vào, thím Lý lập tức cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì trên người Hoàng Trường Minh đang mặc bộ quần áo bệnh nhân, chân cũng đi dép lê của bệnh viện nên trông anh có vẻ bị thương rất nghiêm trọng, trên trán và cả cánh tay đều được quấn băng gạc, hơn nữa dáng vẻ khi anh bước đi cũng rất khó khăn.
Trên mu bàn tay phải còn có một vết kim châm nhỏ nhỏ, tụ máu đến nỗi sưng bầm lên.
Tối hôm qua cả cậu chủ và cô Ngọc Anh đều vẫn chưa về, nhưng cô Ngọc Anh có gọi điện thoại về bảo bà ấy ngủ cùng cậu chủ nhỏ, nhưng cũng không nói cụ thể rằng tình huống như thế nào, thím Lý còn tưởng rằng hai người trẻ tuổi lại trải qua thế giới của riêng hai người.
Hơn nữa, đến buổi tối, lúc cậu chủ nhỏ biết được tin tức này thì cũng không còn kiên trì như lần trước nữa, còn hỏi bà ấy rằng có phải hai người bọn họ lại ngủ với nhau ở bên ngoài hay không, cũng rất có lợi cho việc sinh một đứa em gái, đến tuổi này rồi mà lại bị hỏi như vậy, khuôn mặt già nua của thím Lý đỏ bừng, trong lòng lại thầm lẩm bẩm thanh niên ngày nay đúng là…
Nhưng bà ấy lại không ngờ rằng cậu chủ lại mặc quần áo bệnh nhân, trở về với rất nhiều vết thương trên cơ thể, bà ấy cũng không biết chuyện gì đã xảy ra!
Thím Lý bước nhanh về phía trước: “Cậu chủ!” Hoàng Trường Minh vừa vịn lên tường vừa đi vào trong, trực tiếp hỏi: “Thím Lý, có phải Ngọc Anh đã trở về rồi không?”
“Bố ơi!” Bánh bao nhỏ vừa ôm một mô hình ô tô vừa chạy đến, khi nhìn thấy bộ đồ mà Hoàng Trường Minh đang mặc trên người thì lập tức sợ hãi, hai con mắt đen như quả nho mở lớn, vừa nhìn xung quanh người anh vừa hỏi: “Bố ơi, bố bị sưng tấy rồi ạ! “Không sao đâu con. Hoàng Trường Minh an ủi con trai, sau đó tiếp tục hỏi: “Thím Lý, Ngọc Anh đang ở đâu vậy?
Thím Lý chưa kịp nói gì thì bánh bao nhỏ đã trả l trước: “Cô Ngọc Anh đang ở trong phòng, cô ấy bảo con tự ra phòng khách chơi trước, sau đó hình như cô ấy đang thu dọn đồ đạc!”