Chương
“Chẳng qua là có người cam tâm tình nguyện làm một tên ngốc, chịu đựng nguy hiểm bao che cho người nọ, thôi kệ, thành toàn cho cậu ta!” Hoàng, Trường Minh cười lạnh, ngữ khí ác liệt, sau đó hơi thụ lại sắc thái giữa hàng mày, nhầm mắt trầm giọng hỏi: “Chuyện này đến đây thôi! Cậu ra ngoài làm việc trước đi”
“Vâng!” Phan Duy cung kính gật đầu.
Đợi cửa phòng làm việc đóng lại một lần nữa, Hoàng Trường Minh lại đi đến trước cửa sổ sát đất, đến khoảnh khãc khi anh đưa điện thoại để bên tai, gọi điện thoại đi, thì trong ánh mắt cuối cùng mới có được chút độ ấm.
“Đến đâu rồi?”
Nhưng bên kia giọng Lam Ngọc Anh lại lộ rõ vẻ vội vàng: “Minh, bây giờ em không đi đến Hoàng Oanh, em đang trên đường đến nhà chính nhà họ Hoàng!”
“Nhà chính nhà họ Hoàng? Sao lại đến đó!” Hoàng Trường Minh chau mày.
Lam Ngọc Anh không che giấu, trực tiếp trả lời anh, trong ngữ khí có thêm sự hoảng loạn không thể che giấu được: “Vừa nãy bố anh gọi điện thoại cho em, nói nếu em không đến nhà chính nhà họ Hoàng, thì sau này đừng mong gặp lại Đậu Đậu nữa!”
Lúc ra khỏi biệt thự, cô nhận được cuộc gọi kia không phải của ai khác, mà chính là Hoàng Kiến Phong gọi đến.
Từ trong lòng Lam Ngọc Anh, cô không muốn có bất cứ cuộc gặp riêng nào.
giữa mình và Hoàng Kiến Phong, lúc đó cô cũng nói, có chuyện gì thì nói luôn trong điện thoại đi, nhưng sau đó Hoàng Kiến Phong liền uy hiếp nói ra những lời kia Cô nào còn bình tĩnh được nữa, bánh bao nhỏ chính là mạng của cô, sợ cơn ác mộng bốn năm trước lại lặp lại, nên cô liền lập tức bảo chú Lý lái về phía nhà chính nhà họ Hoàng.bg-ssp-{height:px}
Sau khi Hoàng Trường Minh nghe xong, giọng anh trầm xuống: “Ngọc Anh, em đừng nóng ruột, bây giờ anh sẽ lái xe qua đó!”
‘Sau khi cúp điện xong anh liền cầm lấy áo khoác tay trang và chìa khóa xe, nhanh chóng đẩy cửa phòng làm việc ra, trực tiếp chạy về phía thang máy.
Cả đường điên cưồng tăng tốc, tuy rằng đang trong giờ cao điểm ban đêm, nhưng Hoàng Trường Minh vẫn từ trong con đường kẹt chậc níc tìm ra được đường vọt ra, tiếng thắng xe bén nhọn vang lên, anh suýt tí nữa liền đem đầu xe trực tiếp đâm thẳng vào phòng khách nhà chính nhà họ Hoàng, Vi tốc độ xe nên anh và Lam Ngọc Anh cũng là chỉ là chân trước chân sau đến, chú Lý đang đứng bên cạnh con Mercedes-Benz màu đen.
‘Sau khi vào cửa, người ra đón ngoại trừ người hầu thì còn có Phạm Mỹ Lệ, bà ta mang khuôn mặt tươi cười chào đón: “Trường Minh đến rồi!”
Trong lòng Hoàng Trường Minh nông nón, chỉ lấy lệ gật gật đầu, sau đó liền nhanh chóng đi vào phòng khách.
Trên sô pha trong phòng, Lam Ngọc Anh đang cúi đầu ôm bánh bao nhỏ ngồi đó, mà ở đối diện, là Hoàng Kiến Phong với bộ dáng nghiêm túc, trên bàn trà có nước trà, nhưng ai cũng không uống, không khí dường như có hơi quái dị, Sau khi Lam Ngọc Anh nhìn thấy anh đến liền ngẩng đầu nhẹ gọi một tiếng: “Minh.”
“Ừm” Hoàng Trường Minh mím môi Thấy sắc mặt cô như thường, anh không khỏi thở phào một hơi.
Nhưng hàng mày lại theo đó mà nhãn lại, anh bước nhanh tới chắn trước mặt cô, bảo vệ cô ra sau lưng, ánh mắt nhìn thẳng vào bố mình, thanh âm lạnh lùng cứng rần: “Bố, bố lại muốn làm gì? Chuyện bốn năm trước lẽ nào bố không có chút hổ thẹn nào sao, sao lại còn không biết ngại mà lấy đứa trẻ uy hiếp cô ấm “Bố không nói như vậy thì cô ta sẽ đến sao?” Hoàng Kiến Phong cười nhạo, cũng không thèm để ý tâm mắt nảy lửa của con trai mình, ông ta tiếp tục chậm rãi nói một câu: “Phòng bếp vẫn đang chuẩn bị, đợi thêm hơn mười phút nữa là có thế bắt đầu ăn rồi!”
Lời này vừa nói ra, Hoàng Trường Minh và Lam Ngọc Anh đều rất kinh ngạc Từ sau khi Lam Ngọc Anh bước vào, liền được người hầu dẫn vào ngồi trong phòng khách, sau đó đưa trà lên, toàn thân cô mỗi tế bào đều đang trong trạng thái phòng bị, nhưng Hoàng Kiến Phong lại chưa hề mở miệng nói gì, cứ như một sư thầy đang nhập định, khiến cô hoàn toàn không biết được rốt cuộc ông ta đang có âm mưu gì Thật ra cô không biết là, trong lúc này thì Hoàng Kiến Phong vẫn luôn yên lặng quan sát cô.
‘Tuy em gái Hoàng Thanh Thảo sẽ không nói dối, nhưng ông ta thật sự có hơi không thể tưởng tượng được, cô gái nhìn có vẻ yên tĩnh dịu dàng lại cũng hơi mềm mại yếu ớt trước mắt này, rốt cuộc đã dùng cách gì để thuyết phục được ông già cứng đầu ở Cà Mau kia, có khi là do may mắn mà thôi!