Chương
Chỉ là, không phải nói lúc trẻ ông ta từng lăn lộn trong xã hội đen sao, như: vậy thì tính tình chắc chắn rất kỳ quái, lẽ nào cô ta không sợ?
Những lời này Hoàng Kiến Phong cũng chỉ nghĩ trong lòng, đương nhiên sẽ không hỏi ra.
Mắt mày Hoàng Trường Minh lạnh lại: “Bố rốt cuộc muốn làm gì!”
“Nghe không hiểu lời nói? Kêu hai đứa tới ăn cơm, sau khi con ra khỏi cục công an thì có từng gọi về nhà cuộc điện thoại nào chưa? Đôi mắt hổ của Hoàng Kiến Phong trừng tròn vo, lớn giọng nói, sau đó hơi ngừng, lúc mở miệng lần nữa thì ngữ khí có hơi miễn cưỡng, nhưng lại không hề có ý chế nhạo: “Chuyện lần này, không phải đều nhờ cả vào cô ta sao, vậy bữa cơm này coi như để cảm ơn cô ta đi!”
“Ăn cơm?“ Hoàng Trường Minh cười lạnh hai tiếng: “Ha ha, cơm chắc không phải cơm gì ngon, e là hồng môn yến nhỉ?”
“Mày…” Hoàng Kiến Phong tức tới mức dựng đứng lông mày.
Không chỉ anh nói như vậy, mà ngay cả Lam Ngọc Anh cũng vô thức cảm thấy đây là một bữa tiệc hồng môn yến.
Nhìn từ góc độ của cô, vẻ mặt âm u của hai cha con đang tức giận đối chọi với nhau lúc này, thật đúng là giống nhau như đúc.
Hoàng Trường Minh không thèm lãng phí nước miếng với bố mình, anh trực tiếp xoay người, một tay ôm con trai lên, sau đó cầm tay cô liền đi ra ngoài: “Ngọc Anh, chúng ta về nhà!”
Bánh bao nhỏ sợ sệt phất phất tay: “Tạm biệt ông nội…”
Hoàng Kiến Phong dường như bị làm cho tức nghẹn, sắc mặt tái xanh, ngực cũng phập phồng lên xuống, nhưng lời tạm biệt của bánh bao nhỏ đã khiến ông ta gắng gượng đè xuống được không ít cơn tức, nếu không khi tay ông chạm phải ly trà thì đã trực tiếp đập qua rồi Lam Ngọc Anh được anh nắm tay, nhanh chân đi tới cửa ra vào.
Cô cũng rất muốn nhanh chóng rời khỏi nhà chính nhà họ Hoàng, mỗi lần đến đây thì thần kinh của cô đều luôn căng chặt, hơn nữa trong lòng cũng rất mâu thuẫn, trong lúc thay giày định ra khỏi biệt thự, thì bước chân của Hoàng Kiến Phong đã đuổi theo tới, nhưng đứng tại nơi xa xa.
“Chuyện ra nước ngoài định cư bố sẽ xem như chưa từng nghe qua, tiếp tục ở lại Hoàng Oanh làm tổng giám đốc của con đi!”
Hoàng Kiến Phong chấp tay sau lưng, trên khuôn mặt nghiêm túc lúc này còn có vài phần tức giận, nhưng ngữ khí lại không còn đối chọi như vậy nữa.bg-ssp-{height:px}
Hoàng Trường Minh chỉ cười lạnh, rõ ràng không thèm quan tâm, bước chân cũng không ngừng lại ‘Sau người, lại truyền đến tiếng nói: “Hôn sự giữa con và con bé Tuyết Trinh, bố sẽ không ép con nữa”
Lam Ngọc Anh sững sờ, hoài nghỉ mình nghe nhầm rồi, đợi đến lúc cô quay đầu lại thì lại thấy Hoàng Kiến Phong đã quay người, chỉ để lại một bóng lưng cố chấp.
Đợi sau khi chiếc Land Rover màu trắng và chiếc Mercedes-Benz màu đen đều rời khỏi nhà chính nhà họ Hoàng, thì từ trong phòng bếp có một người bước ra, cung kính báo cáo: “Ông chủ, bà chủ, có thể ăn cơm rồi!”
Hoàng Kiến Phong đáp lại một tiếng, đi vào phòng ăn.
Cả một bàn đồ ăn, cuối cùng chỉ có hai người ăn.
Mỗi khi Phạm Mỹ Lệ ăn một miếng cơm thì đều nhịn không được mà liếc chồng mình một cái, quan sát vẻ mặt trên mặt ông, thăm dò hỏi: “Ông, những lời vừa nãy ông nói khi Trường Minh bọn nó rời đi, có phải là đã thay đổi ý định, đồng ý thắng bé với cô Anh rồi không?”
“Cái tai nào của bà nghe được tôi đồng ý người phụ nữ đó!” Hoàng Kiến Phong tức giận hoảng loạn nói Phạm Mỹ Lệ chau mày, không hề nản lòng mà còn tò mò hỏi: “Ông, vậy ông chủ động nhắc đến bảo Trường Minh đừng ra nước ngoài, tiếp tục ở lại Hoàng Oanh làm tổng giám đốc, chẳng phải đã là một loại nhận thua trá hình rồi sao!”
Mặt Hoàng Kiến Phong xụ xuống, giống như bị người ta vạch trần, tức giận nói: “Không nói chuyện không ai bảo bà câm đâu!”
Phạm Mỹ Lệ thấy vậy, liền vội vàng ngậm miệng, tiếp tục gắp rau, chỉ là vẫn nhịn không nối mà lẩm bẩm một câu: “Nhưng tui có nói sai đâu, đều là sự thật…”
“Bà có ăn hay không!” Hoàng Kiến Phong lớn giọng gào một câu.
Lần này Phạm Mỹ Lệ không còn dám lên tiếng nữa, cúi đầu chuyên chú ăn cơm, ‘Sác mặt Hoàng Kiến Phong thì vừa đen thui vừa cứng ngắc, thẹn quá thành giận vứt đũa, đứng dậy đi ra khỏi phòng ăn.