Chương
Cô đau lòng cho anh cũng không kịp, làm sao lại nỡ tức giận với anh được!
Lam Ngọc Anh chỉ đưa bàn tay kia lên, không năng không nhẹ mà đập lên ngực anh một cái, chẳng qua cũng bị bàn tay to lớn của anh bọc lại, còn đưa môi mỏng đến khẽ hôn một cái, khiến cho mặt cô có chút ửng hồng.
Nhưng dù sao vẫn là đang trong sân nhà cũ của nhà họ Lê, rất có khả năng sẽ bị người khác nhìn thấy.
Cô nhìn trái nhìn phải, lúc quay đầu, vừa vặn nhìn thấy mẹ con Lê Tuyết Trinh đang đi ra khỏi biệt thự, chuyện vừa nãy không biết là có bị nhìn thấy hay không, Lam Ngọc Anh thấp giọng: “Chúng ta đi trước đi!”
Ừ” Hoàng Trường Minh nói, ôm vai cô mà đi ra khỏi sân.
Chiếc Land Rover trực tiếp chạy từ trên đường trong ra đường lớn, nhìn trong kính chiếu hậu nhà họ Lê cảng ngày càng xa, Lam Ngọc Anh thu hồi lại ánh mắt, quay mặt sang nhìn người đàn ông đang chăm chú lái xe bên cạnh: “Hoàng Trường Minh, anh ăn cơm chưa?”
‘Vừa nghĩ tới anh mới xuống máy bay đã sốt ruột chạy t tốt xấu gì cũng đã ăn rồi, chỉ sợ anh sẽ đói bụng Tìm cô, bản thân “Ở trên máy bay đã ăn rồi” Hoàng Trường Minh trả lời, sau đó liếc mắt sang, nhíu mày lo lắng mà hỏi: “Ở đó có phải chịu tủi thân gì không?”
“Cũng không tính là có đi!” Lam Ngọc Anh nghĩ một lát, lắc lắc đâu, cần môi mà nói: “Nhưng mà ông nội đối với em hình như không thân thiết cho lầm…”
“Ông cụ nhà họ Lê anh chỉ từng gặp qua một lần, cũng không biết rõ lẳm”
Hoàng Trường Minh nghe vậy, cân nhắc mà nói một câu.
Anh cũng đã đoán được, Lê Hoài Lâm chấp nhận cô, nhà họ Lê cũng sẽ chấp nhận máu huyết của mình, chỉ là dù sao thân phận cũng đặc biệt, còn có.
Nguyễn Hồng Mai và hai mẹ con Lê Tuyết Trinh ở đó, chắc chắn sẽ đặt cô vào một tình huống rất khó xử.bg-ssp-{height:px}
Nhưng mà nhận hay không nhận tổ tông đối với anh mà nói đều không quan trọng, cô là người phụ nữ của anh, người phụ nữ của anh tất nhiên không thế chịu ti thân được, Hoàng Trường Minh trầm giọng nói: “Nếu như ông ấy đối xử với em không thân thiết, em cũng không cần để ý gì nhiều, càng không cần đế tâm, chẳng qua cũng chỉ là một ông lão mục nát rồi”
Lam Ngọc Anh dở khóc dở cười Sao lại nói như vậy được, nói người ta là ông già mục nát cơ chứ!
Nhưng mà cô cũng hiểu rõ trái phải, anh ấy là lo lắng cho cô mới nói như vậy, Lam Ngọc Anh duỗi tay qua, thừa dịp lúc đèn đỏ, cào nhẹ lên lòng bản tay anh một đường.
Land Rover đi từ trên cầu vượt xuống, nhưng không quay về biệt thự mà là chạy đến một nhà hàng bên cạnh bờ sông, Sau khi dừng lại, Lam Ngọc Anh nhìn ra ngoài xe, quay đầu kinh ngạc mà hỏi: ‘A, anh không phải là ăn ở trên máy bay rồi sao?”
“Vậy sao lại Hoàng Trường Minh cởi đai an toàn ra, rồi lại cởi đai cho cô: ‘Ở nhà họ Lê em làm sao mà ăn no được?”
“Ách.” Lam Ngọc Anh chớp mắt.
Được rồi, thực sự là không có ăn no thật, mặc dù toàn là món ngon, cô cũng xem như là đi ăn tiệc cưới, nhưng mà cuối cùng cũng không thể ăn được gì, chỉ uống hết bát thuốc được đưa đến bên tay.
Rút chìa khóa xe ra, Lam Ngọc Anh nắm tay Hoàng Trường Minh đi vào nhà hàng.
Là nhà hàng hoạt động theo cách thức cả hai mươi tư tiếng đồng hồ, là khách tự đi đến gọi món, sau khi phục vụ đưa họ đi đến đúng chỗ ngồi, Hoàng Trường Minh liền cởi áo khoác ngoài ra, bảo cô ngồi yên đợi, còn bản thân đi xếp hàng, Do là cuối tuần, dù đã sớm qua giờ cơm rồi, bên trong nhà hàng vẫn còn rất nhiều người Sau khi Lam Ngọc Anh uống một ngụm nước chanh, liền dùng tay nâng cảm nhìn về Hoàng Trường Minh đang đứng xếp hàng, anh một tay đút túi áo, dáng người cao lớn đứng im tại đó, cổ tay áo bị anh cởi ra, vén lên tới khủy tay, dưới ánh đèn lộ ra cánh tay cường tráng, tràn ngập hoocmon đàn ông Mặc dù có thể nhằm mắt lại miêu tả được đường nét của anh, nhưng mỗi lần cô nhìn lại cảm thấy say đâm.
Bên cạnh có rất nhiều cô gái giống như cô vậy, ánh mắt cũng bị hấp dẫn, trong ánh mắt vẽ lên hình trái tim, thì thầm rỉ tai với nhau, ngay cả những cô bán hàng, nhân viên cũng nhịn không được mà len lén nhìn trộm vài cái, nhưng anh lại giống như không nghe thấy, chỉ nhìn chảm châm vào thực đơn.