An Nhiên lại bị đẩy vào phòng giải phẫu.
Vào lúc này, bên ngoài phòng giải phẫu, không có người nhà họ Phó mà chỉ có một mình Phó Quân Hoàng đứng chờ ở cửa phòng mổ.
Hai tay bên người nắm chặt thành quyền.
Trong phòng giải phẫu.
Tiếng dao kéo vang lên dồn dập, điện tâm đồ giám định khí thở tiếp tục vang.
Sắc mặt An Nhiên tái nhợt như tờ giấy, nhưng nhìn giống như là đang ngủ, cả người thoạt nhìn cực kì yên tĩnh.
“Huyết áp – !” Tiếng hô to của một y tá vang lên:
“ -!”
“ – !”
“Huyết áp đang không ngừng giảm xuống!”
Không khí nhất thời đọng lại, tầm mắt tất cả mọi người đều nhìn trên người bác sĩ mổ chính.
Trợ lý không ngừng lau cái trán đầy mồ hôi của của bác sĩ chính, ánh mắt đầy lo lắng lộ ra bên ngoài khẩu trang.
“ Đứa nhỏ, con cần phải cố gắng kiên trì! Ở bên ngoài còn có người nhà của con đang chờ đợi!”.Ở tại thời điểm trước khi tiến vào phòng giải phẫu, ông cảm nhận được ngừơi đàn ông cô độc lạnh lùng kia toát nên sự nhớ thương và luyến tiếc.
Đứa nhỏ này có bao nhiêu quan trọng với người đàn ông bên ngoài , chỉ cần là người sáng mắt đều có thể nhìn ra.
Đứa nhỏ này nhất định sẽ vượt qua a!
An Nhiên biết, hiện tại mình thấy đều là giấc mơ.
Khi cô nhìn thấy khuôn mặt không có cảm xúc của Tần Lam lúc tuổi, gần như không thể giữ bất cứ thứ gì, bàn tay nhỏ đang nắm chặt một khẩu súng nhỏ, nhưng họng súng đang chĩa vào nỗi sợ hãi mãnh liệt của một người đàn ông.
Người đàn ông đó bị trói và quỳ trên mặt đất, trên người đầy vết thương, hắn đau đớn nói “ Môn chủ, tôi không phải là quỷ! Tôi không là quỷ! Môn chủ, người phải tin tưởng tôi, tôi không là quỷ!”.
Tay Tần Lam có chút run lên.
“Giết hắn” Một tiếng nói lạnh như băng vang lên
“ Tiểu thư, tôi không phải là quỷ. Người phải tin tưởng tôi! Ta không phải là..”
Đùng----
Tiếng súng vang lên cắt ngang giọng nói của đàn ông.
Trong nháy mắt tiếng súng vang lên máu toé ra nháy mắt che kín khuôn mặt nhỏ nhắn chỉnh trương
“Không hổ danh là con gái trưởng của nhà họ Tần, rất tốt”. Giọng nói của một người đàn ông vang lên sau lưng An Nhiên.
Biểu cảm của Tần Lam không một chút buông lỏng, ánh mắt đều không có chút thay đổi, cô đứng tại chỗ, vô cùng tự nhiên để bảo mẫu lau má cho cô.
Người đàn ông đó chính là cha cuả Tần Lam, chuyện đầu tiên ông dạy cho cô đó chính là giết người.
Ông hiếm khi dạy bảo cho cô cái này cái nọ, mà ông dạy cho cô chính là những kĩ năng để giết người.
Sau này, cô đã học được sự tàn nhẫn, biết được chặn trước, bởi vậy ông ấy còn chưa giết chết cô, cô đã trước ông một bước, giết chết ông ta.
Trong giấc mơ cô đơn độc, cô đơn và lạnh lùng.
Cô biết bản thân mình là Tần Lam, biết mình là môn chủ của Tần môn, nhưng cô còn một cái thân phận nữa, thân phận ấy là gì?
Cô mờ mịt tiếp tục bước đi trong giấc mộng.
Cô nghe được có ngừơi đang kêu cô, nhưng giọng nói nhỏ quá, hình dáng mơ hồ, cô không nhìn rõ được hình dáng lại không nghe thấy tiếng của ngừơi đó.
Cô một mình phiêu bạt trong thế giới trống rỗng này, trước đây cô chưa từng có tự do.
Cô có ý nghĩ, về sau cứ như vậy.
Ở trong này, không có giết hại, không có xung đột, không có hãm hại, không có ám sát, cái gì cũng không có, cuộc sống như vậy thật tốt.
Tại thời điểm cô tính toán ở trong thế giới này thì một âm thanh hoảng hốt bay vào trong ý thức của cô, tiếng nói ôn nhu này là của ai đây?
An Nhiên nhất thời nhớ không nổi ai chính là chủ nhân của tiếng nói đó.
Nghĩ mãi không ra, sẽ không nghĩ tới nữa.
An Nhiên bước vài bước, vào lúc cô nhắm mắt lại thì tiếng nói kia lại vang lên.
“Bảo bối, trở về, anh rất nhớ em!”
Anh là ai?
Bảo bối trong miệng của anh là ai?
An Nhiên bình tĩnh nhìn bóng dáng mơ hồ ấy, đầy nghi ngờ.
Cô là Tần Lam, cô là người họ Tần giết người không chớp mắt.
Cô không biết người đàn ông đó.
“Bảo bối, anh rất nhớ em, mau trở lại!”
Tiếng nói vội vàng, An Nhiên cảm giác được tim mình nhói đau.
Cuối cùng anh là ai?
Trong khoảnh khắc ấy, vô số hình ảnh cuồn cuộn tuôn ra.
Sau thời gian cô lui về ở ẩn, lá rụng về cội, hoa tươi cũng héo úa rồi cũng rời khỏi thân trở về với đất, bươm bướm phá kén để trở nên lộng lẫy, dòng sông chảy bình thản, mây cuốn mây trôi, cuối cùng thời gian cũng đến một ngày nào đó, đến một thời khắc mà có một người đi đến bên cô, đem cô ôm vào trong lòng, hơi thở lạnh như băng nhưng lại cho cô cái hương vị của an lòng.
“Của tôi!”. Con ngươi tối đen, tóc anh cũng đen cả người anh giống như bị màn đêm dung hoà cùng một chỗ.
Phó Quân Hoàng!
Tim đau đớn kịch liệt giống như sắp nổ tung, An Nhiên bỗng nhiên mở mắt
“Tim khôi phục bình thường”
“Huyết áp khôi phục bình thường”
“…”
Bọn họ chưa bao giờ gặp quá trình tỉnh lại như vậy, Phó An Nhiên là người đầu tiên.
Thẩm Thanh nhìn ánh mặt mở to của An Nhiên, nhất thời thở ra.
“Đứa nhỏ, kiên trì, tiếp tục kiên trì bên ngoài còn có người nhà của con chờ con”.
An Nhiên được đẩy ra ngoài phòng phẫu thuật, Thẩm Thanh mĩm cười, ông nhìn Phó Quân Hoàng, cười nói:
“Không có việc gì. Thời kì nguy hiểm đã qua”.
Phó Quân Hoàng giống như không nghe nói, khi An Nhiên được đẩy ra, anh liền nắm lấy tay cô, sắc mặt của cô thoạt nhìn rất tái nhợt làm cho anh không dám nắm chặt.
Tầm mắt của Phó Quân Hoàng luôn đặt trên người An Nhiên, thắng đến khi An Nhiên bị đẩy vào phòng ICU (Phòng chăm sóc đặc biệt), anh mới bị ngăn lại.
Không phải nói đã vượt qua thời kì nguy hiểm rồi sao? Sao lại tiếp tục theo dõi?
Đứng ở phía sau lưng Phó Quân Hoàng, Thẩm Thanh nói “ Tuy là đã vượt qua thời kì nguy hiểm, nhưng phải quan sát một đêm, nếu đêm nay không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì có thể chuyển đến phòng bệnh thông thường.”
“Cảm ơn”. Phó Quân Hoàng cúi đầu hướng đến Thẩm Thanh nói
Thẩm Thanh không tự chủ được lui về sau một bước, có phải hắn là ngừơi duy nhất trong lịch sử của nhà họ Phó cúi đầu?
“Đây là trách nhiệm của tôi” Thẩm Thanh vốn định nói cái gì đó, nhưng ánh mắt của Phó Quân Hoàng đã dời đi, tiếp tục nhìn An Nhiên qua cửa kính phòng bệnh.
“Yên tâm đi, đứa nhỏ này thật kiên cường, trong quá trình phẫu thuật đã tỉnh qua một lần, có lẽ quá mệt nên là đang ngủ”
Phó Quân Hoàng luôn đứng thẳng tại vị trí, anh chú ý nhìn mỗi một biểu cảm của An Nhiên, anh thủ thỉ với cô, luôn luôn thủ thỉ với cô.
“ Cậu cùng đứa nhỏ này tình cảm rất tốt”.
Thẩm Thanh cũng nghe không ít chuyện nhà họ Phó Phó An Nhiên, ông hôm nay cấp cứu đối tượng lại chính là Phó An Nhiên, thông tin truyền đi vì đứa nhỏ bảo bối này của họ Phó.
Con ngươi của Phó Quân Hoàng nhu hoà một chút, nhìn đến chụp dưỡng khí của An Nhiên, anh cũng không nhìn thấy gương mặt của cô rõ ràng, hiện tại An Nhiên không phải hôn mê mà cô chỉ đơn thuần là ngủ.
“Tốt lắm”. Phó Quân Hoàng đáp lại thẩm Thanh
Thẩm Thanh không tiếp tục hỏi nữa, mà ông nhìn ra hiện tại, cậu ta không cần người làm bạn mà chính là thời gian.
Phó Quân Hoàng giống như một bức tượng điêu khắc, anh không nhúc nhích đứng ở phía ngoài phong ICU, ánh mắt luôn luôn dừng lại ở một chỗ, nếu không phải mọi người nhìn thấy ở ngực phập phồng thì sẽ trực tiếp đưa anh đến phòng cấp cứu mất.
Đột nhiên, Phó Quân Hoàng cảm thấy toàn thân mỗi một tế bào tràn ngập khẩn trương.
Cô sắp tỉnh!
Trên giường biểu cảm An Nhiên khẽ biến, không lạnh nhạt như lúc trước, Phó Quân Hoàng thật khẩn trương đến nỗi không dám hô hấp.
Anh sợ bản thân không cẩn thận sẽ làm cho cô tức giận, sau đó sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Trên giường, cô dần dần nhíu mày lại, bộ dáng của cô thoạt nhìn rất khó chịu, Phó Quân Hoàng cả người cơ hồ dán trên của kính, rất muốn hét lên, nhưng âm thanh giống như bị mắc tại yết hầu, cho dù cố gắng cách mấy vẫn không thể kêu lên một tiếng.
Mày của Phó Quân Hoàng nhíu càng chặt, anh cùng với cô trong lúc này chỉ cách nhau một cái cửa kính, anh trơ mắt nhìn cô trong lúc ngủ có bao nhiêu thống khổ mà anh lại không thể làm gì được.
Không khí xung quanh Phó Quân Hoàng ngày càng giảm, y tá cùng bệnh nhân đều có chút lo lắng nhìn Phó Quân Hoàng, người này thoạt nhìn, chắc không có tình huống tốt.
“Vị tiên sinh này, ngài cần nghỉ ngơi” Một nữ y tá đứng cạnh Phó Quân Hoàng nhíu mày, nghiêm túc nói.
Người y tá này kêu mãi, kêu mãi
Cô là người phụ trách cho sức khoẻ của Phó Quân Hoàng, nếu cô nhớ không nhằm thì vị tiên sinh này không nghỉ ngơi đã vượt qua giờ.
Trên thực tế, Phó Quân Hoàng đâu phải chỉ không nghỉ ngơi trong giờ mà anh đã vẻn vẹn ngày chưa tưng nghỉ ngơi.
Phó Quân Hoàng giống như không nghe thấy, ánh mắt của anh gắt gao nhìn An Nhiên nằm trên giường bệnh, nhìn thấy biểu cảm của cô không ngừng buông lỏng, nhìn thấy lông mi của cô hơi rung động.
Hô hấp của Phó Quân Hoàng đột nhiên biến mất.
Lông mi rung động ngày càng lợi hại, biết là đôi mắt ấy khó chút khó mở, hơi thở của Phó Quân Hoàng đang chuyển biến từng chút một, lãnh khí quanh người dần dần biến mất, anh nhu hoà nhìn ánh mắt kia, nụ cười một lúc càng sâu.
Anh nhất định sẽ đem người ở phòng ICU xem trọng hơn.
An Nhiên tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt, vô lực của cô thoạt nhìn rất suy yếu, trên người cắm đầy ống dẫn, hiện tại cô giống như một con búp bê dễ vỡ.
Ở ngoài Phó Quân Hoàng nhìn cô như vậy thật đau lòng, khí lạnh xung quanh cũng giảm không ít.
Chỉ cần bảo bối tỉnh lại, là tốt rồi
Tỉnh lại chỉ cần nhìn thấy Lão Soái Ca là người đầu tiên, cảm giác thật tốt.
“Chờ em”
Cô nhìn thấy khẩu hình của anh, nhìn thấy anh lần lượt lặp lại những động tác giống nhau, cô thật muốn đứng dậy, nhưng khi cô mới làm động tác, cũng khiến tâm trạng bên ngoài của Phó Quân Hoàng bi doạ sợ.
Rất mệt
An Nhiên không nghỉ đến sẽ tiếp tục ngủ, nhưng mí mắt quá nặng, cô lại khôi phục thế giới màu đen.
Phanh ------
Tiếng roi vang lên:
“Sự việc lớn như vậy mà các người đều gạt tôi!” Tiếng nói đầy trách cứ và phẫn nộ vang lên! Lam Nhược Khê một thân là âu phục màu trắng, bên ngoài xem ra là một cô gái ngoan ngoãn mười phần, nhưng hiện tại biểu cảm của cô như gió dữ mưa to “Tiếu tứ, anh có ý gì!”
Trong phòng họp nội bộ, Phong Lượng & một đám người đang đứng một bên biểu cảm cũng không tốt nhìn cảnh tượng trước mắt.
“Không phải gạt cô, không có biện pháp để nói cho cô biết” Lãnh Hạo bình tĩnh nói
“Thế nào là không có biện pháp? Hả?” Lam Nhược Khê nở nụ cười, “Cũng là do nhóm của anh tự cho rằng Chu Tân Quốc là người đàn ông cùng tôi có quan hệ huyết thống, nên các người không ra tay?”.
Sắc mặt của Lãnh Hạo đột nhiên lạnh xuống.
“Lãnh Hạo! Chết tiệt! Đừng để lão nương khinh anh!”. Lam Nhược Khê cười nhạo, cô một tay xé váy của bản thân, loại âu phục thục nữ này chung quy đối với khí thế nữ vương không tương xứng, quần áo trên người so với nguyên bản đã thay đổi.
Trong phòng, đám anh em cũng nhanh chóng đem ánh mắt dời đi, bọn họ không muốn ăn roi của Lam tỷ.
Lãnh Hạo khẽ mím môi, không nói chuyện
Phanh-----
Lúc này, Lam Nhược Khê không chút khách khí một cước đá vào chân của Lãnh hạo! Lãnh Hạo nhất thời không chú ý, bất ngờ quỹ một gối xuống, biểu cảm không đổi.
“Lãnh Hạo, anh nhớ cho kĩ! Tôi Lam Nhược Khê, vĩnh viễn chỉ biết quân chủ là chủ nhân! Quan hệ cùng Chu Tân Quốc đã sớm chết từ tám trăm năm trước rồi! Tôi hiện tại là Lam Nhược Khê, vĩnh viễn cũng chỉ là Lam Nhược Khê!”. Cô lập tức ngầng cao đầu nhìn mọi người “Các người cũng nhớ rõ cho tôi!”
Biểu cảm của Phong Lượng nhất thời buông lỏng
Biểu cảm trên gương mặt của Lãnh Hạo một tia thoáng qua.
“Vì sao quân chủ xảy ra chuyện lớn như vậy các người cũng không nói với tôi!” Lam Nhược Khê gần như học được bốn phần khí thế giống An Nhiên, nhưng cũng chính bốn phần này, làm mọi người ở đây kinh hãi một trận.
“Về sau, sẽ không”. Chuyện này là bọn họ xử lí không tốt.
Nhưng mà, chuyện này làm sao có thể lộ ra bên ngoài được! Cô làm sao biết An Nhiên bị thương nặng? Truyền thông bên kia bọn họ đã hoàn khống chế hoàn toàn, mà cũng không có nơi nào dám truyền thông tin của nhà họ Phó ra bên ngoài.
Nhưng hôm nay, Lam Nhược Khê tiến vào với bộ mặt lạnh lẽo, trong lúc bọ họ đang họp, người đến đều coi như tương đối giỏi.
Lam Nhược Khê vừa đến, cái gì cũng chưa hỏi là trực tiếp cùng Lãnh Hạo đánh nhau, về phần Lãnh Hạo sẽ không ra tay thật sự với Lam Nhược Khê, nhưng Lam Nhược Khê ra chiêu nào chiêu nấy như muốn lấy mạng của Lãnh Hạo! Hiển nhiên, cô đối với việc bị lừa gạt là hết sức phẫn nộ.
“Chu Tân Quốc cũng tham gia vào chuyện này” Lam Nhược Khê hít một hơi sâu, nói “Quân chủ xảy ra chuyện như vậy, là có một phần chủ ý của nhà họ Chu”
“Có ý gì?” Phong lượng hỏi:
“Tôi cũng là lúc vô ý nghe được, là Tô Mạt Như trong lúc vô ý hỏi Chu Tân Quốc một câu, Phó An Nhiên đã chết chưa”.
Khi đó, bọn họ còn phải tham gia một yến tiệc vào buổi tối, cô lấy thân phận là con gái của Chu Tân Quốc không ngừng xuất hiện tại các cuộc xã giao trong buổi tiệc, thậm chí khi cũng xã giao cô còn gặp được người cùng cha khác mẹ với cô mà cô phải kêu bằng anh trai, Chu Minh Tuấn, hắn đối với cô là cực điểm của giả dối.
Hiện tại, toàn bộ tập đoàn Tôn thị, tài sản đều nằm trong tay cô, bởi thế Chu Tân Quốc đối với cô không dám lớn tiếng mà là phục tùng, mặc kê Tô Mạt Như không muốn thấy mặt cô bao nhiêu, nhưng bà ta sẽ đối với cô bằng khuôn mặt tười cười chào đón, nếu không sau này con trai của bà ta không có khả năng nhận được lợi ích gì.
Lúc đó Lam Nhược Khê nghe được câu nói kía, cả người run rẩy muốn lấy con dao nhỏ bên đùi, một dao giết chết Tô Mạt Như, nhưng cô lại nhịn xuống, không muốn phá huỷ bố trí của quân chủ.
Khi bước vào buổi tiệc một lần nữa, Lam Nhược Khê thật sự là không thể chịu được nữa, cô trốn thoát ra khỏi bữa tiệc mà đến phòng họp nội bộ.
Nhưng mà không thể nghĩ tới, chuyện so với cô càng nghiêm trọng hơn! Quân chủ vậy mà còn ra tay giúp đỡ.
"Tôi chỉ nói thêm một câu, Chu Tân Quốc này, giữ lại cho tôi”. Cô sẽ tự tay giết chết con người cặn bã đó. “Bây giờ tôi sẽ đi đến bệnh viện, tôi muốn thấy quân chủ, các người…”
“Không được!” Phong Lượng không chút do dự cự tuyệt Lam Nhược Khê, “Bây giờ toàn bộ bệnh viện quân khu đều là người của Phó Quân Hoàng, bằng không, chúng ta sẽ không thể rút về được”.
“Cô ấy bị như thế nào! Tôi phải đi xem, như vậy đi tôi sẽ giả bệnh” Cô lo lắng, nếu quân chủ có việc gì cô sẽ chết mất, cô không thể dừng lại sự sợ hãi
Phong Lượng cùng Lãnh Hạo nhất thời sửng sốt, bọn họ thế nào lại không nghĩ đến phương án này?
Một lát sau Lãnh Hạo bình tĩnh nói “ Nhớ kĩ, cô là tiểu thư của họ Tôn, cô bị bệnh, chúng ta đi thôi……”
“Thật nhiều lời! Lão nương đây mà còn đợi anh giảng dạy?” Nói xong Lam Nhược Khê quay người bỏ đi.
Tại nhà cũ của họ Tần.
Trong phòng Diêm tử Diệp, ngọn đèn le lói, nửa người hắn nằm trên giường, mà trong lòng hắn, một hình ảnh xuất hiện, mà thân hình kia ngủ rất trầm tĩnh, nếu không phải là hắn cảm giác được cô hô hấp, thì hắn không biết sẽ như thế nào nữa.
Ở dứơi ánh đèn, Diêm Tử Diệp nhìn cô gái đến xuất thần.
Ngón tay mềm nhẹ thon dài chạm vào gò má của cô gái, rồi sau đó nhẹ nhàng mơn trớn mỗi một phần trên khuôn mặt, con người cũng mỗi lúc một trầm.
Rõ ràng cô là họ Tần, mà vì sao trong lòng hắn xuất hiện một loại cảm giác quái dị?
Hắn không biết xuất phát từ nguyên nhân nào, hắn cũng không đem cô đến phòng chính, lòng của hắn bài xích đến như vậy, cho nên hắn đem cô đến căn phòng của chính hắn.
Ở trong khu biệt thự, hắn cho rằng, bản thân sẽ thịnh nộ đến mức muốn cô.
Nhưng khi đem quần áo của cô cởi ra hết, hắn mới phát hiện bản thân chỉ muốn là Gia, hắn đòi hỏi không nhiều lắm chỉ muốn tâm của gia. Nhưng không phải một lòng hắn muốn tâm của cô, nếu đã như vậy thì năm trước hắn sẽ đem gia trở thành nữ nhân của riêng hắn.
Nhưng mà, không có.
Cái gì cũng không.
Gia đã trở lại, cô một lần nữa đã trở về bên hắn, hắn còn nhiều thời gian.
Nhưng vì sao, gia rõ ràng là nằm trong lòng hắn, nhưng đáy lòng lại cảm thấy vắng vẻ, tựa như hắn bị mất cái gì đó rất quan trọng.
Đối với hắn mà nói, quan trọng nhất là gia, và cũng chỉ có gia.
Như vậy, cảm giác quái dị đó từ đâu mà đến?
Diệm Tử Diệp cũng không rõ.
Tần Gia trở lại ở ngôi nhà cũ của họ Tần, mày càng chíu chặt, cô đối với nhà cũ không có ấn tượng, cô theo hắn vào sau nhà, cô đối với hắn thật ỷ lại, sự ỷ lại đó nó dần dần lớn lên.
Mới đầu, hắn cảm nhận được cô ỷ lại hắn như vậy, đáy lòng của hắn thật cuồng nhiệt hưng phấn không thể nào có thể diễn tả được, hắn hưng phấn làm sao.
Bây giờ màn đêm thật dài, đáy lòng của hắn không thể tìm được cảm giác, tâm của hắn cảm thấy bản thân như một đứa trẽ bị vứt bỏ, không ngừng kêu to, gia.
Người ở trong lòng hơi có chút giật, cảm giác được có nguồn nhiệt lên tự động hướng đến đó.
Diêm Tử Diệp đem người trong lòng ôm thật chặt “Gia, Người là của tôi, của tôi”.
Ngọn đèn trong phòng cuối cùng được thắp sáng.
Ngôi nhà của họ Tần này, mới vừa được thay đổi gác cổng, người gác cổng vẻ mặt rối rắm xem Trứ Gia luôn đứng ở trước cổng, Kiều Tử Du không vào cũng không đi, đi sau môn chủ, cô luôn đứng tại nơi này, không biết đã qua bao lâu nhưng đường chủ đến cùng là cô muốn đứng bao lâu a?
Đèn trong phòng của Diêm Tử Diệp đã tắt.
Kiều Tử Du quật cường đứng ở của trước, đáy mắt đầy tức giận, bây giờ cô cũng không biết phải làm cái gì, cô không nhìn thấy rõ cô gái ở trong Tần trạch là ai, cô điều tra vẫn không có tin tức.
Phó An Nhiên còn sống hay đã chết, cô ta đang ở bệnh viện, môn chủ trong lòng hiển nhiên không phải là Phó An Nhiên.
Như vậy, trên thế giới này ngoại trừ Tần gia đã qua đời cùng Phó An Nhiên hiện tại, vậy thì ai có thể làm môn chủ lộ ra bộ mặt nhu hoà như vậy?.
Chẵng lẽ cô bị lừa gạt hay sao? Người trong lòng của môn chủ chân chính không phải là Tần gia, cũng không phải là Phó An Nhiên, mà là cô gái ở Tần trạch.
Sắc mặt của người gác cổng thật sầu khổ, tại sao không làm một cô gái xinh đẹp mà phải làm một người đàn bà ác độc.
Tại thời điểm bọn họ không biết phải xử lí như thế nào thì Kiều Tử Du xoay người, ánh mắt đột nhiên lạnh xuống.
Diêm ca ca cùng cô gái kia… Đồng giường cộng chẩm!
Đây là điều mà ở nhà họ Tần chưa từng có!
Mà cô không không chiếm được thứ gì, thì người khác cũng đừng mong là có!
Kiều Tử Du cả người lẫn vào màn đêm, người gác cổng mới dám thở mạnh
Thật doạ người, thật doạ người, vừa rồi bọn họ tưởng sẽ chết! Đây là xích huyết đường chủ, thật là doạ người.
Vào lúc An Nhiên tỉnh lại, cô đã được chuyển đến phòng bệnh thường, trong phòng cô vừa mới động đậy một chút, đã có tiếng nói sổt ruột vang lên:
“Không được động, không được động!”. Từ Tĩnh Ngưng đang cầm một bát cháo, đặt bát cháo trên bàn nhỏ, vội vàng chạy lại đỡ An Nhiên, “Con gái, trên ngực con có một lái lỗ lớn, con không thể lôn xộn được”.
An Nhiên bĩu môi, mới phát hiện bản thân không thể nói ra tiếng, cổ họng thật khô
“Tiểu bảo bối của mẹ, hiện tại không cần phải nói gì cả, mẹ thấm ứơt môi cho con, bác sĩ đã dặn là sau khi tỉnh lại không được uống nước, chỉ có thể thấm ướt môi”.
Từ Tĩnh Ngưng có chút luống cuống tay chân, bà là chủ tịch của tập đoàn lớn, chăm sóc người khác là chuyện bà ít khi làm tới, nhưng An Nhiên là con gái của bà, bà trực tiếp cho hoãn lại hội nghị.
Trời đất bao la, thân thể đứa nhỏ này là điều lớn nhất.
Vào sáng sớm hôm nay, Phó Lão gia tử cùng Phó Quân Nghị đều đã tới, Phó Quân Nghị có công việc, Phó lão gia tử cũng có cái hội nghị không thể không tới, chỉ đến nhìn thoáng qua, lo lắng thật nhiều, nếu không vài phút trước, Phó lão gia tử còn phải gọi điện hỏi tới hỏi lui về tình huống của An Nhiên.
An Nhiên tựa hồ luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, đang nhìn tới nhìn lui, thật là mệt mỏi nhưng lại không chịu ngủ.
“Đứa nhỏ kia thật sự là mệt sắp chết rồi, mẹ khuyên hết nữa ngày, mới chịu nằm xuống nghỉ một lát” Từ Tĩnh Ngưng thở dài, bà vừa nói xong, vừa dùng khăn ẩm thấm ướt môi cho An Nhiên.
Quần áo đến sáng nay mới thay, nếu bà không dùng An Nhiên uy hiếp cộng thêm sắc mặt lạnh, mới có thể làm đứa con trai này chịu đi.
Ánh mắt của An Nhiên xuất hiện một mảnh nhu hoà, lặng lẽ muốn rút tay mình ra, nhưng cô vừa mới có hành động thì Phó Quân Hoàng, cái người đang ngủ bỗng chốc tỉnh lại.
An Nhiên hơi giật mình.
Phó Quân Hoàng tỉnh bừng, tay có phản xạ tự nhiên nắm chặt lấy tay của An Nhiên, chính là anh đang nắm giữ, anh rõ ràng cảm giác được, nhưng ở đáy lòng thì có cái gì đó chuyển động không ngừng.
Phó Quân Hoàng ngẩng đầu nhìn về An Nhiên, trong nháy mắt cả người cứng lại.
An Nhiên chỉ có thể hướng về Phó Quân Hoàng mỉm cười, gương mặt tái nhợt tràn đầy ý cười, cũng là chạm đến tâm của Phó Quân Hoàng, nháy mắt nháy mắt tràn đầy ý cười.
Anh không có ôm cô, không có kích động, thậm chí ngày cả biểu cảm cũng không thay đổi, anh nhường như đang chờ đợi cái gì, trong tay anh cầm nút gọi khẩn cấp.
Sắc mặt Từ Tĩnh Ngưng hơi nhíu lại, bà đi đến bên cạnh Phó Quân Hoàng, nhìn thấy tay của anh nắm chặt nút gọi khẩn cấp, bà trấn an nói:
“Quân Hoàng, An Nhiên không có việc gì, con không cần nắm chặt như vậy, bé con sẽ không bị đẩy vào phòng giải phẫu”
-----Lão soái ca
An Nhiên giương môi, cô không phát tíêng nhưng Phó Quân Hoàng trong nháy mắt xuất hiện động tác.
Anh dè dặt, cẩn trọng ôm lấy An Nhiên, anh tránh miệng vết thương của An Nhiên, anh đem tựa đầu vào gáy của cô, dần dần có một chất lỏng rơi xuống gáy của cô, làm cho cô cũng nóng lòng theo.
Ánh mắt đầy vẻ sốt ruột, cô nhúc nhích không được nhưng không thể nói được chỉ có thể nhìn về phía Từ Tĩnh Ngưng.
Nhưng Từ Tĩnh Ngưng chỉ đứng một bên bật cười.
Như vậy là tốt rồi, có thể khóc ra một chút là tốt, bà sợ thằng bé khóc không được, đứa nhỏ này từ nhỏ tâm sự luôn để trong lòng, cũng không chia sẻ cho mọi người, không hiểu có thể giải quyết áp lực của bản thân như thế nào nữa, con của bà có một thói quen giữ kín tất cả, nguyện đem bản thân yếu ớt lộ trước mặt của An Nhiên, cô, thật sự là không thể thay thế.
Phó Quân Hoàng tựa vào đầu vai của An Nhiên thật lâu, lâu đến nỗi An Nhiên bắt đầu sốt ruột, cuối cùng bên tay nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ, tâm của An Nhiên mới buông lỏng.
Anh thật sự quá mệt rồi.
Từ Tĩnh Ngưng muốn cho thêm một cái giường cho Phó Quân Hoàng, nhưng bị An Nhiên từ chối, giường của cô nằm rất lớn, Phó Quân Hoàng ngủ bên phải cô.
Phó Quân Hoàng ngủ thật sự yên tĩnh, anh nghiên người về phía An Nhiên, tay vẫn nắm chặt tay cô, đôi mày của anh luôn nhíu lại cũng đã từ từ dãn ra.
Hai người trán đụng trán hướng về phía nhau, An Nhiên mỉm cửoi nhìn anh, nghỉ ngơi cùng anh.
Từ Tĩnh Ngưng ngồi trên sofa trong phòng nhìn thấy hốc mắt đã ươn ướt.
Hít một hơi thật sâu, không biết tại sao tầm mắt lại thoáng tia mơ hồ, bà lấy tài liệu từ công ty ra để xem ngay trong phòng bệnh.
Hai đứa nhỏ này, cứ như vậy, rất tốt.
Gần đây Đế đô được bàn tán náo nhiệt.
Nhà họ Trương trong một đêm bị tiêu diệt, Xí nghiệp Trương thị cũng đóng cửa phá sản, thiếu gia của họ Trương đến bây giờ cũng không rõ.
Gần đây nhất là thảm án liên tiếp phát sinh, thời gian trước nhà họ Kim sau một đêm bị giết tất cả, còn náo loạn kiện cáo, vào lúc đó người đứng đầu chỉ thẳng vào nhà họ Phó,ở nhà họ Phó không có một ai đứng ra giải thích, lời đồn đó chấm dứt, có thể ở phía sau có màn ra tay độc ác!
Tuy rằng không biết người ra tay tàn nhẫn đó là ai, không một ai biết, nhưng sự việc này làm cho người ở Đế Đô lo sợ.
Chuyện đó còn chưa hoàn toàn lắng xuống thì nhà họ Trương lại bị tiêu diệt.
Cục cảnh sát ở Đế Đô gần đây bận tối mắt mỗi mày, Tống Vệ Hoa chạy đi khắp nơi, tóc bạc này càng nhiều.
Chuyện này nếu không xử lí tốt thì đừng mong thì chức của ông còn giữ được
Người dân đã bắt đầu phản ứng, trị an của Đế Đô ngày chàng kém, bây giờ mặc kệ là ở trong nhà hay đi ra đường đều không an toàn, chẳng biết về sau họ nên đi nơi nào.
Hộp thư của thị trưởng cũng bị tắc thư, bưu kiện thì khắp nơi.
Thị trưởng không thoải mái, vậy ông là cục trưởng sao có thể thoải mái được.
Sự việc này quái lạ, không ai biết người họ Trương chết như thế nào, chỉ là bọn họ có chú ý đến một việc, có người nói đêm trước khi người của nhà họ Trương bị giết, có nhiều xe chạy đến tìm hắn, đến đòi tiền, cả đám ngừơi đó lưu manh, thoạt nhìn rất doạ người.
Hiện tại các phú thương ( người buôn bán giàu có) hoặc là các nhà giàu mới nổi cũng không có khả năng đắc tội, như vây họ Trương đắc tội với nhân vật nào?
Nhưng sự việc này chưa xong, Tần môn vậy mà nổi lên nội chiến, buổi tối lại đánh nhau, bắn nhau.
Ở đế đô, sự việc ác liệt như vậy! Nhất định phải nghiêm trị.
Tần môn có nội gián?
Thật là nội gián, Tần Vũ Triết mang theo người trực tiếp tiến vào Tần trạch, không nhìn thấy bảo vệ gác cổng cảnh cáo, liền đánh què chân của hắn.
“Ai dám ngăn cản tôi, tôi sẽ trực tiếp giết hắn”. Tần Vũ Triết dù gì cũng cùng Tần Lam có huyết thống, tuy rằng diện mạo mập mạp một chút, thoạt nhìn dễ gần một chút nhưng khi hắn trầm mặt thoạt nhìn cực kì khiếp sợ.
Tần Vũ Triết lại mang rất nhiều người đến bao vây cả Tần trạch.
Lúc Tần Vụ Triết đi vào đại sảnh, Diêm Tử Diệp còn đang thử độ ấm của trà, hắn nhìn Tần Vũ Triết một cái, rồi tiếp tục thử trà.
Tần Vũ Triết không chút do dự, đi đến trước mặt của Diêm Tử Diệp, hung hăng đá Diêm Tử Diệp một cước.
Diêm Tử Diệp kip thời tránh né, trà bên trong chén một tràn ra ngoài một chút
“Gia, sẽ mất hứng” Diêm Tử Diệp mi mày nhíu lại, nói lạnh như băng “Tần Vũ Triết, mày đừng tưởng mọi chuyện tao sẽ nhịn mày, sợ mày!”
“Cút mẹ mày đi, gia sẽ mất hứng!” Tần Vũ Triết một thân béo lại hướng về phía Diêm Tử Diệp tránh đi, tay chân linh loạt liền đối với hắn xuất quyền, “Diêm Tử Diệp, Bàn gia tao hôm nay không giết chết mày, Bàn gia tao liền không xứng là cháu của gia!”
Thân thủ của Diêm Tử Diệp là do một tay của Tần Lam dạy dỗ, ở Tần môn, Diêm Tử Diệp là người có thân thủ tốt nhất, không có người nào hay hơn, cho nên Bàn gia sẽ không uy hiếp được hắn.
Giữa hai người không biết đánh nhau bao lâu, nhưng trong phòng không có tổn thất nào hết.
Không bao lâu, Bàn gia thở hổn hển.
Bàn gia chung quy không muốn chịu thiệt. Lần đầu tiên, Bàn gia hối hận tại sao lúc trước minh ăn nhiều như vây, hiện tại béo lên ngay cả Diêm Tử Diệp đều đánh không lại.
“Tần Vũ Triết, mày phát điên cái gì!” Diêm Tử Diệp đở lấy bình hoa, trong mắt xẹt qua một tia tàn khốc “Mày nếu dám làm nơi này phát sinh vấn đề gì, mày nhất định sẽ phải đền mạng!”
Trong phòng này mỗi một vật, mỗi một thứ đều do Tần Lam bố trí, hắn không cho phép bất kì ai làm tổn hại đến nó.
“Đền mạng?” Tần Vũ Triết nở một nụ cừơi vặn vẹo. “Diêm Tử Diệp mày không xưng nói lời này!” Nói xong xuất ra một đòn hướng hắn đánh tới.
Tần Vũ Triết mặc dù béo, nhưng tốc độ của hắn cùng sức mạnh được xếp cao ở Tần môn, trong Tần môn không hề thiếu sát thủ xếp vị trí cao trên thế giới về sát thủ, mà trong đó Bàn gia có vị trí.
Diêm Tử Diệp che chở bình hoa, tránh không kịp, nên bị một quyền.
Sắc mặt của Diêm Tử Diệp biến sắc, hắn xác định bình hoa đã để an toàn xuống đất, hắn đi ra chổ khác để đứng.
“Diêm Tử Diệp, tao Tần Vũ Triết đứng tại chỗ này, bên trong nhà cũ của họ Tần, nói, từ nay về sau, Diêm Tử Diệp mày cùng tao Tần Vũ Triết không đội trời chung!”
Diêm Tử Diệp biết Tần Vũ Triết luôn muốn không thấy hắn.
Năm đó, tang lễ ở nhà họ Tần, Tần Vũ Triết suýt nữa đã giết chết hắn.
Vì để Tần môn cân bằng mà phát triển, nên Tần Vũ Triết luôn nhẫn nhịn dù bản thân tức giận đến cách mấy, giữa hai người rất ít lui tới, mặc dù không muốn gặp lẫn nhau nhưng ở trước công ty, bọn họ cũng hoà hợp lại thành một.
Nhưng hiện tại Tần Vũ Triết lại cắt ngang, chuyện này đến cùng là có nguyên nhân gì!
“Tần Vũ Triết” Diêm Tử Diệp lạnh lùng nói, hắn cũng không muốn hỏi cái gì, một ánh mắt lạnh lẽo nhìn bọn họ.
Tần Vũ Triết chú ý đến Tần Lam, xuỵt cười một tiếng, che kính ánh mắt lạnh lùng nhìn Tần Lam, hừ lạnh nói “Tốt là một Tần Lam”
Diêm Tử Diệp sắc mặt khẽ biến.
Hắn một phát đi đến Tần Vũ Triết “Lời mày nói là có ý gì!”
Phanh ----
Súng không chút do dự lấy ra.
Diêm Tử Diệp nhanh lắc lắc người.
Tần Vũ Triết thật không có ý tứ giết Diêm Tử Diệp, nếu hắn có ý định đó thì viên đạn sẽ nằm trên người Diêm Tử Diệp muốn tránh cũng không được.
Hiện tại, Diêm Tử Diệp không thể chết được.
Trước mắt hắn là trụ cột của Tần môn.
Hắn mà chết, Tần môn sẽ rối loạn.
Rối loạn, thì đến cả mấy quốc gia đều rối loạn.
“Tốt tốt nghe một chút” Tần Vũ Triết đi đến chổ của Diêm Tử Diệp ném ra một máy ghi âm, sau đó mang theo người của mình rút lui.
Diêm Tử Diệp cảm thấy có chút kì lạ, không không biết lí do là sao.
Hắn nhìn máy ghi âm bị Tần Vũ Triết ném xuống đất, nhất thời hắn không dá nhặt lên
Đem nhặt máy ghi âm lên, chăm chú nhìn vào máy ghi âm, mày nhíu lại.
“Gia…” Tiếng nói của Diêm tử Diệp vẫn như thường, nhung trong lúc đó không biết nói gì.
Tần Lam nhìn máy ghi âm trong tay, lại nhìn vẻ mặt lo sợ của Diêm Tử Diệm, hơi nghi ngờ, nghiên đầu, đưa thứ cầm trong tay đưa cho Diêm Tử Diệp.
Diêm Tử Diệp nhìn thấy chiếc máy ghi âm phía trước bản thân “Gia”
Chiếc máy vẫn ở trước mặt hắn, không nhúc nhích.
Diêm Tử Diệp chần thờ đem máy tiếp nhận, không biết có phải hắn bị ảo giác hay không, sau khi hắn tiếp nhận thì tâm tình của Tần Lam tựa hồ tốt lên rất nhiều.
“Gia, tôi đưa ngày về phòng” Diêm Tử Diệp đem máy ghi âm bỏ vào túi áo sau, rồi đỡ Tần Lam đi lên lầu.
Tần Lam gật đầu, toàn bộ cơ thể của cô cơ hồ đều dựa trên người Diêm Tử Diệp, nhìn phía sau của hai người, mọi người không thể không tin đây là một đôi yêu nhau cuồng nhiệt.
Vào lúc Diêm Tử Diệp cùng Diêm Tử Diệp đấu đá thì ở trong phòng bệnh tại bệnh viên quân khu Phó Quân Hoàng đã tỉnh
Anh mở mắt ra, trước mắt là một gương mặt tuy lạnh nhạt nhưng lại ôn hoà, cô vẫn đeo chụp dưỡng khí, lông mi dưới ánh đèn hơi động, đôi môi ở phía dưới của chụp dưỡng khí, tạo nên một độ cong ấm áp.
Vươn tay, nhẹ nhàng vén những sợi tóc trước trán của cô qua mang tai, lộ ra cái trán trơn bóng.
Phó Quân Hoàng nhẹ nhàng dời thân, in xuống trán cô một nụ hôn khẽ.
Điện tâm đồ phát ra tiếng không ngừng, có tiết tấu âm thanh, Phó Quân Hoàng nhìn điện tâm đồ, lại nhìn mạch đập, xác định là không có vấn đề gì mới cẩn trọng đem thân thể của cô ôm lấy.
Anh không định sẽ ngủ tiếp, anh nằm trên giường, mở to mắt, nhìn khuôn mặt ấm áp đang ngủ.
Đột nhiên, ánh mắt của anh hiện lên một ánh mặt mỉm cười.
“Lão soái ca, nhìn lén là không tốt”. An Nhiên có chút cố sức để nói chuyện, cô nói mỗi một chữ sẽ ảnh hưởng đến ngực của cô, sau đó cảm thấy nhói đau.
Phó Quân Hoàng không thể nhận ra khoé môi mình hơi vặn vẹo một cái, nhưng nhìn đến biểu cảm của cô thì thật đau xót, bỗng chốc anh khẩn trương lên.
“Có phải đau nơi nào không?Ân?Nói với anh đau ở đâu?” Phó Quân Hoàng không khống chế được cả bàn tay đều run, cổ họng không biết như thế nào mà buộc chặt
Trong lòng An Nhiên có một tia ấm áp xẹt qua.
Cô mỉm cười lắc đầu nói “Không sao”
“Không nói chuyện, chúng ta không nói chuyện nữa” Phó Quân Hoàng nhẹ nhàng ôm An Nhiên, ánh mắt đầy vẻ đau lòng “Anh nhìn, anh biết”
“Được” Cô thật có chút khó khăn khi nói chuyện, nhưng cô cũng muốn cùng lão soái ca nói chuyện thật nhiều
Phó Quân Hoàng cẩn trọng đem An Nhiên ôm sát vào người nói “Đau thì nói với anh”.
An Nhiên vâng một tiếng, là giọng mũi của cô phát ra.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, ngoại trừ tiếng của điện tâm đồ, thì trong phòng thật ấm áp.
“Lão soái ca, thật là ồn” An Nhiên nghiên người trong lòng Phó Quân Hoàng nói, đáy lòng cũng xuất hiện một mảnh mềm mại.
Phó Quân Hoàng sửng sốt, anh nỗ lực trấn an trái tim mình không cho nó đập nhanh như vậy, âm thanh lại lớn như vậy.
“Anh không nói chuyện”. Tiếng nói của Phó Quân Hoàng có chút khô ráp, ôm lấy An Nhiên trong vòng tay.
An Nhiên nở nụ cười, quên đi, cô cũng không tính nói thêm cái gì nữa.
Khi cô ngủ, ở bên tai nghe được đều là tiếng nỉ non của Phó Quân Hoàng, anh lần lượt gọi cô, lần lượt làm cho cô quay về, cô còn có thể đi sao?
Tần trạch
Tần Lam đã ngủ, Diêm Tử Diệp một mình đi vào thư phòng.
Lấy máy ghi âm ra, đắn đo thật lâu mới mở máy ghi âm lên nghe.
“Tu……..” Đầu tiên là tiếng của máy điện sau đó là một trần âm thanh ồn ào
Diêm Tử Diệp ngồi trong thư phòng, thân mình thẳng tắp.
Đang lúc hắn tính tắt máy ghi âm thì có một tiếng nói trầm thấp từ trong máy ghi âm vang lên.
“Diêm ca ca, anh không thể làm vậy, như vậy Tần gia sẽ chết!”
“Cô ấy phải chết, mới cùng tôi hoà thành một! Chỉ có chết, giúp tôi, làm cho cô ấy chết đi!”
Đùng----
Diêm Tử Diệp trên mặt không có còn chút màu, nháy mắt lui về sau!