Chuyện Phó tiểu thư bị thương, đã bị truyền ra.
Mà Tống Vệ Hoa ở cục cảnh sát bận tối mặt tối mũi, ông khẳng định cho nhà họ Phó một lời giải thích, Phó tiểu thư là đươc cứu về từ Tần môn, như vậy ông phải đến nơi đứng đầu của tổ chức hắc bang.
Ở Đế Đô ông là cục trưởng, nhưng làm sao có thể thu phục được môn chủ Diêm Tử Diệp của Tần môn?
Trong thời gian An Nhiên nằm viện, Phó Quân Hoàng giao trọng trách cho những người phía dưới, anh chăm sóc An Nhiên hết thẩy, tất cả mọi việc đều do anh làm
Anh dè dặt mà thuần thục chăm sóc cô, ngẫu nhiên nhìn đến An Nhiên thì nhíu mày lại, trái tim cảm thấy co rút vài phần.
Mẹ đến thăm, để phàn nàn việc có nhìêu mối quan hệ hỗn loạn, có nhiều người không quen mặt cũng đến phòng bệnh tặng hoa tươi, còn không thì cũng biếu ít trái cây cùng hộp quà tặng.
Phó Quân Hoàng không có thời gian, cũng không có chuyện để cười nói dối trá với đám người đó, An Nhiên thì càng không có sức, vì thế mà chuyện tiếp đãi này giao cho Từ Tĩnh Ngưng, hai ngày trôi qua, Từ Tĩnh Ngưng cự tuyệt đám người đến thăm với lý do con gái của bà phải tĩnh dưỡng.
“Nhìn xem những người này đều có tặng một ít đồ? Phải có chút hoa quả gì đó!” Từ Tĩnh Ngưng ghét bỏ nhìn vào hộp lễ vật hạng nhất của Trưởng phòng nào đó, bà liền hừ lạnh.
Phó Quân Hoàng không nói chuyện, chỉ nghiêm túc vào việc gọt táo cho An Nhiên.
Gọt hết vỏ táo, anh đem chúng cắt thành những khối nhỏ, anh đem chia thành hai phần , đầu tiên đem đặt trên bàn phía trước của Từ Tĩnh Ngưng, phần còn lại đem đặt ở bàn trà bên cạnh bản thân.
Bác sĩ nói có thể ăn quả có nước, nhưng không thể ăn nhiều.
Từ Tĩnh Ngưng có chút ngac nhiên nhìn táo trên bàn, lại nhìn An Nhiên an tĩnh ăn táo mà Phó Quân Hoàng gọt cho, Từ Tĩnh Ngưng liền lấy một cây tăm, bà ăn thử một ít.
Rất ngọt, so với tưởng tượng của bà thì ngọt hơn một chút.
“Lão soái ca, anh không ăn sao?” hiện tại An Nhiên không thể nói chuyện nhiều, tuy rằng vẫn còn đau, nhưng nếu không phải rất đau thì cô sẽ không nhíu mày.
Phó Quân Hoàng lắc đầu, thấy cô nuốt xuống mới tiếp tục đút cô thêm một miếng nữa.
An Nhiên hé miệng ăn hết, ánh mắt mỉm cười.
“Nhìn xem, đến khi nào lão già tôi mới có đãi ngộ như thế này?” Một tiếng cười nói truyền đến.
Từ Tĩnh Ngưng đang nhìn thấy một ông lão đang đứng, hơi giật mình,lập tức đứng dậy, đi đến bên ông “ Chú Cố, người như thế nào rồi mà còn đi lại?”.
Phó Quân Hoàng đứng dậy, nghiêm trang cúi chào.
An Nhiên cũng không nghĩ đến Cố Trường Thanh lại đi đến đây, nhà họ Cố cùng nhà họ Phó quan hệ từ trước đến nay đều rất tốt, nhưng cô lại là một vãn bối mà còn đang bị thương, Cố lão gia không cần phải tự mình đi đến đây a.
Địa vị của Cố Trường Thanh về chính trị của ông so với Phó lão gia không thua kém gì cả.
“Tiểu hồ ly nhà chú nằm viện,chú không đến coi, đến lúc không biết phải đợi tới khi nào nữa” Cố lão gia cười, nhưng trong giọng nói kia chứa ý tứ mà Từ Tĩnh Ngưng nghe hiểu.
“Chú Cố, không phải tụi con muốn giấu người, nhưng chuyện này…..”
“Ý của các người chú không nói thêm, nhưng yên tâm đi, chú đã chỉ thị cho bên dưới rồi, chú nghĩ Phó lão đầu cũng can thiệp thôi? Chuyện này, sẽ không dễ dàng qua” Cố Trường Thanh quay đầu nhìn An Nhiên, ánh mắt trầm thấp đã lâu không thấy “ Nhìn tiểu hồ li của chúng ta, chắc là bị thợ săn bắt trộm đi? Ông sẽ cho con thể diện”.
“Cố lão gia, ông trêu con, ông về trước đi, hiện tại con không có có tinh lực để quan tâm ông” An Nhiên trợn tròn mắt nhìn Cố Trường Thanh.
Cố Trường Thanh khẽ cười, hiện tại người dám nói vậy với ông chỉ có con tiểu hồ li sắc mặt nhợt nhạt này thôi.
Ánh mắt của An Nhiên dời từ trên người của Cố Trường Thanh nhìn phía sau ông: “ Quả bưởi nhỏ cũng đến rồi a”.
Phía sau Cố lão gia là một người thiếu niên Cố Hữu.
Cố Hữu nhỏ hơn An Nhiên một tuổi, mười bốn tuổi.
Cố Hữu mười bốn tuổi đã cao một mét sáu mươi lăm, là một thiếu niên co làn da trắng dáng người cao gầy, mắt lớn, cả người nhìn cực kì trắng.
Mà Quả bưởi nhỏ cùng An Nhiên là có cùng bên ngoại. Mới đầu Cố Hữu đối với chuyện này không hề thích, cậu làm sao mà có một chị họ mà chỉ lớn hơn mình một tuổi, nhưng cũng chỉ có thể tuỳ cô.
“Phó An Nhiên, có phải cô rất đau”. Cố Hữu cứ nghĩ sẽ không kêu An Nhiên là chị, lần đầu tiên thấy cô, liển kêu cô như vậy, cậu cùng An Nhiên có thể xem là thanh mai trúc mã.
“Để tôi cho cậu một phát súng thử xem?” An Nhiên nữa đùa nhìn Cố Hữu.
Trên mặt cậu hiện lên một tia đắn đo giống như câu suy xét thật lâu rồi nói “Không được”.
“Vì sao?” An Nhiên có chút buồn cười, mỗi lần đùa giỡn với Cố tiểu tử này thì cô sẽ nhớ đến một đứa trẻ béo.
Sắc mặt của chàng thiếu niên ấy nghiêm túc đứng lên nói “ Tôi vừa rồi tính a, Phó An Nhiên ngực của cô bị trúng đạn, không chết, một ngàn người không nhất định sẽ có một người, vận khí của tôi xưa nay đều không tốt bằng cô, sẽ chết a”.
Cố lão gia tử không chút khách khí đánh vào sau gáy của cháu trai nhà mình.
“Tiểu tử ngốc, con nghe không hiểu à, tiểu hồ li đang đùa với con”
Cố Hữu nghiên đầu, mặt không hiểu nhìn Cố lão gia tử.
“Đúng rồi tiểu hồ li, ông muốn đem tiểu tử này chuyển đến Ngân Dực, đến lúc đó con có thể chăm sóc tốt cho em trai của con”. Cố lão gia tử hoàn toàn quên An Nhiên là bệnh nhân, nên cùng An Nhiên bàn việc nhà.
Phó Quân Hoàng nhíu mày, con người tối lại nhìn đảo qua Cố Hữu, mà trong tầm mắt của anh chạn vào cái đĩa trống không đặt ở trên bàn của Từ Tĩnh Ngưng, con người lại sâu thêm không ít.
Nếu vừa rồi anh nhìn không lầm thì tai của Cố Hữu đỏ lên.
Cố lão gia nói chuyện với An Nhiên thật lâu, phần lớn đều là Cố lão gia nói còn An Nhiên mỉm cười lắng nghe, Cố Hữu thỉnh thoảng phụ hoạ vài tiếng.
Từ đầu đến giờ Phó Quân Hoàng đều trầm mặc.
Từ Tĩnh Ngưng đã mệt mỏi, nhưng bà không quấy rầy bốn người đang hứng thú, bà vào phòng trong của phòng bệnh nghỉ ngơi.
“Xem ra tiểu hồ li con đã mệt” Cố lão gia đứng dậy. “Tiểu hồ ly, con nghỉ ngơi cho tốt, lần sau ông sẽ đến thăm con”.
“Con xin người tốt nhất là đừng đến, người đến con liền sợ” An Nhiên không chút do dự, trực tiếp trả lời ông, nhưng ánh mắt của cô tràn đầy ý cười.
Cố Hữu có chút luyến tiếc, nhưng đối với mệnh lệnh của ông nội của cậu, cậu chưa bao giờ cãi lại.
“Phó An Nhiên, nếu cô cảm thấy đau thì nghĩ đến tôi, sẽ không đau” Cố Hũu nói xong chạy đến phía trước Cố lão gia, rồi chạy đi.
Cố lão gia nhíu mày nhìn thấy mặt đỏ bừng của cháu nội,”Cháu trai, con có phải thích tiểu hồ li?”
Cố Hữu vừa bước ra khỏi bệnh viện, toàn bộ bên tai đều đỏ cả lên nói “Cái kia, ông nội, chúng con…..”
Bọn họ vừa mới đứng đợi thì nhân viên bảo vệ đã đem xe chạy đến.
Bảo vệ chạy xe đến, mở cửa xe, vào thời điểm Cố lão gia lên xe, giọng ông không chút độ ấm nói: “Tiểu hồ li, con có thể thích”.
Cố Hữu ngạc nhiên ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy vui mừng.
“Nhưng là, loại thích này chính là người cùng nhà, cũng như giữa bạn bè với nhau”
Ánh mặt vui mừng nháy mắt trở nên cứng lại, ông nội rõ ràng thích An Nhiên, nhưng vì sao.
“Ông nội, vì sao?"
Cố Trường Thanh vẫn chưa nói cho cậu vì sao, mà dọc đường đi, đáng lẽ Cố Hữu rất vui vẻ nhưng lại rầu rĩ không thôi.
“Ông nội, con không nghĩ ra”. Trong xe cực kì yên tĩnh, tiếng nói của Cố Hữu rất thấp “An Nhiên rất tốt, ông rất thích cô ấy, ba mẹ con của thích, con cũng thích, cô ấy và con cùng nhau lớn lên, con…..”
Từ đầu đến giờ Cố Trường Thanh vẫn nhắm mắt, bỗng ông nghiên đầu tầm mắt nhìn Cố Hữu, “Không nghĩ tới, sẽ không cần tưởng”. Lúc này, giọng điệu của Cố Trường Thanh so với vừa rồi còn nghiêm khắc hơn.
Cố Hữu quật cường nhìn Cố Trường Thanh, nhưng tầm mắt của Cố Trường Thanh đã nhắm lại, cậu vẫn là người hạ mình trước, cậu đúng còn là quá nhỏ, cậu hiện tại, chỉ là bé trai dựa vào họ Cố để sinh tồn thôi.
Tay hai bên người nắm chạt thành quyền, gương mặt trắng nõn không chút biểu cảm, nhưng Cố Trường Thanh lại có thể cảm nhận được sự ẩn nhẫn của Cố Hữu.
Không tệ, ít nhất học được khống chế cảm xúc.
Trong phòng bệnh.
Cố Trường Thanh cùng Cố Hữu vừa mới bước ra từ phòng bệnh, thì Phó Quân Hoàng đã đem An Nhiên toàn bộ tầm mắt ngăn trở.
“Lão soái ca?” An Nhiên có chút không hiểu.
Nhìn sắc mặt của anh có chút không tốt.
Phó Quân Hoàng nhếch môi, nhìn An Nhiên Nhiên một chút nói “Không cho nhớ”.
“Cái gì”
“Không cho nhớ đến thằng nhóc đó!”
An Nhiên sửng sốt, lập tức nhớ đến Quả bưởi nhỏ đó, vừa rồi rời khỏi liền nói đến câu nói kia, Lão soái ca vậy mà cũng ăn dấm chua .
Thấy An Nhiên không nói chuyện, mà nhìn anh cười, đáy lòng Phó Quân Hoàng phiền chán (buồn phiền chán nản), anh cúi đầu xuống đối với môi cô liền trực tiếp tấn công.
An Nhiên cảm thấy đau, thấy cô không có đáp lại anh, anh tiếp túc há miệng cắn cô.
An Nhiên nâng môi, nghiên đón môi của anh, đây là lần đầu tiên hôn môi lâu như vậy của hai người.
Dần dần, anh biến cắn thành hôn, khẽ hôn trở thành hôn sâu, cuối cùng cũng thay đổi hương vị của hôn, nhiệt độ phòng bệnh tăng lên cao.
Phó Quân Hoàng hạ thấp người, hai tay chống đỡ An Nhiên, anh hôn môi cô, cô đáp lại anh, dần dần anh không tử chủ dời tay, vuốt ve gò má, rồi sau đó xuống chiếc cổ trắng nõn, dời tay vào bên trong áo của An nhiên, cả người anh cứng lại
An Nhiên cũng hết hồn.
Hôn, như vậy đã xong.
Bàn tay của Phó Quân Hoàng còn ở nơi mềm mại của An nhiên mà còn làm ra vẻ.
Vào lúc An Nhiên không biết nói gì, thì một tiếng nói nghi hoặc, nhàn nhạt vang lên “Thế nào, lại lớn?”
An Nhiên nhất thời buồn cười, thế nào lại lớn? Cô nên trả lời vấn đề này như thế nào đây.
Trước khi An Nhiên mười tuổi, Phó Quân Hoàng là người tắm, vệ sinh cho cô, từ bốn tuổi tắm đến mười tuổi, vào thời diểm cô mười tuổi, cơ thể chưa phát dục hoàn toàn.
Thật không phải có thể nói ra, từng điểm trên người An Nhiên, Phó Quân Hoàng đều chạm qua, dù đó là nơi tư mật nhất.
“Kì quái sao?” An Nhiên cuối cùng cũng chỉ nói một câu.
Phó Quân Hoàng nhíu mày, lắc đầu “Thật mềm, rất thích”. Thật là mềm, anh thật là thích.
An Nhiên vừa mở miệng để nói, Phó Quân Hoàng trực tiếp hạ môi, đem môi An Nhiên chặn lại, tiếp tục sự kiện dang dở vừa nãy.
Anh rất thích hôn bảo bối, loại cảm giác này anh thật sự rất thích.
Tay của anh vẫn luôn để trên nơi mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve.
Trong nửa phòng còn lại Từ Tĩnh Ngưng đứng ở phía sau lại nhẹ nhàng quan sát, bà đi đến giường một lần nữa, mới đầu bà thấy hơi kinh ngạc, nhưng dần dần nở nụ cười.
Bà muốn cười lớn nhưng sợ quấy rầy ngưởi bên ngoài đang hôn, hai đứa hôn chẳng phân biệt được cái gì, bà chỉ có thể lấy gối để đầu che miệng cười to.
Nhưng cười xong, biểu cảm của bà dần nghiêm túc lên.
An Nhiên hiện tại mới mười lăm tuổi, Quân Hoàng đứa nhỏ này thật quá mức! Bà về sau muốn nói đứa nhỏ này sao đây.
Lam Nhược Khê một thân âu phục màu trắng, cười cực kì thoả mãn hướng đến vị thiếu gia đang vẫy tay với cô.
Sáng sớm hôm nay cô bị Tô Mạt Như đẩy đi tham gia nơi tụ hội của các thiếu gia, tiểu thư, chính là cái nơi tụ hội đáng chết này, một tên tiểu gia hoả này luôn luôn kề sát người cô, làm cho cô muốn đá thằng nhóc này một cước.
“Hiểu Lâm, cô vào trước đi, tôi ở đây nhìn”. Mặt thiếu gia kia vẫn luôn mê luyến nhìn Lam Nhược Khê.
Khoé môi Lam Nhược Khê không tự chủ được co rúm lại, mỉm cười, bộ dạng phục tùng, “Được, Vương thiếu một lát nữa đi trên đường cẩn thận ngã nha”. Nói xong, cả người cô nổi da gà rồi bản thân đi đến vào trong nhà.
Lam Nhược Khê vừa bước vào trong sân, biểu cảm khẽ đổi, cô nhìn tình huống xung quanh, vào lúc cô quay đầu phát hiện tên thiếu gia kia vẫn là bộ mặt si mê.
Lam Nhược Khê hướng về phía hắn cười, rồi sau đó dè dặt từng bước, bước vào trong phòng.
Trong phòng trước sau thật sạch sẽ.
Lam Nhược Khê vừa muốn bước lên lầu, thì tiếng chuông di động vang lên, Lam Nhược Khê trả lời điện thoại, cười nói “Vương thiếu, còn chưa đi à? Có chuyện gì muốn nói sao? Cứ nói qua điện thoại là được rồi? Ok Ok, bây giờ sẽ đi ra ngoài”.
Lam Nhược Khê vừa nghe điện thoại, vừa bước nhanh ra ngoài.
Vừa mới chuẩn bị lên xe rời đi thì vị thiếu gia nào đó quay lại nhìn thấy Lam Nhược Khê, trong mắt toát lên một tia sáng “Hiểu Lâm…”
“Vương thiếu, chúng ta đi thôi”. Lam Nhược Khê kéo tay của hắn, sau đó không đợi hắn kinh ngạc, mở cửa xe đẩy hắn vào xe, sau đó ngồi lên xe chạy đi.
Hắn ngạc nhiên nói “Hiểu Lâm, cô nói là không lái xe mà? Sao cô…”.
Lam Nhược Khê nhìn kính chiếu hậu, điều chỉnh hạ xuống, cô nghiên người nói với hắn “Gạt anh thôi”.
Ở chổ xe phóng đi, trong biệt thư, có một nam nhân đang xoay tròn ở cầu thang đột nhiên ra tiếng nguyền rủa.
“Bị phát hiện rồi! Đem người chặn cô ta lại! Không thể để cô ta chạy thoát!”
Ở tại góc của cầu thang, có thi thể nằm ở đó. Mà hai người này không ai khác chính là Chu Tân Quốc cùng Tô Mạt Như!
Lam Nhược Khê lái xe cực nhanh, buổi chiều ngay giờ cao điểm, đúng là dòng xe tốt, dưới tình huống cao điểm như vậy mặc dù là xe đạp thể thao cũng ít có khả năng chạy nhanh nhưng Lam Nhược Khê lại phát huy tốt đa.
Còn trong trạng thái kinh sợ Vương thiếu lúc này mới định thần lại, hắn hưng phấn nhìn Lam Nhược Khê “Woa… thật đã… không ngờ cô xiếc xe hay như vậy Hiểu Lâm, chúng ta ….”
“Nằm sấp xuống!” Lam Nhược Khê đột nhiên nói.
“Cái gì?” Vương thiếu vừa mới mở miệng, Lam Nhược Khê một phát chụp ngay trên đầu hắn, ấn hắn nằm xuống ghế ngồi!
Vào lúc Vương thiếu vừa nằm xuống thì viên đạn xé gió vang lên!
Phía bên đường đang nả súng
Mẹ nó!
Vương thiếu chưa kịp sợ hãi thì thân thể của hắn hưng phấn cả lên, hắn liền cảm thấy Tôn Hiểu Lâm này có nhiều vấn đề, hắn chỉ biết sau này nếu đi theo cô thì nhất định sẽ có những chuyện thú vị xảy ra, xem xem, trong xã hội hiện tại, lúc đang đi trên đừơng mà lại xuất hiện bắn nhau.
Vì tránh né đạn, xe ở trên đường chạy thành chữ S, tạo ra không ít tai nạn giao thông.
“ Uy, uy, cô là người như thế nào? cô nhất định rất lợi hại a, vậy mới có người đuổi giết cô” Cả người Vương thiếu đều lui vào bên trong, hắn nhìn thấy trong ti vi, chỉ như thế mới an toàn nhất.
Khi bọn truy sát dần dần kéo gần khoảng cách, Lam Nhược Khê nhìn kính chiếu hậu thì thấy có hai chiếc xe chia ra chạy theo đường, người bên trong xe vươn thân ra ngoài cửa sổ, trong tay của bọn chúng đều có súng giảm thanh.
Bên trong xe, tay lái liên túc xoay tròn, trên đường xe thể thao liên tục chạy tới.
Viên đạn xẹt qua bả vai của Lam Nhược Khê, Vương thiếu luôn cuộn mình ở trong xe, viên đạn trúng xe phát ra tiếng bang, bang, bang, lòng của hắn cảm thấy hơi sợ, nhưng hưng phấn lên đến cực điểm.
Cuối cùng xe chạy đến ngõ cụt.
Lam Nhược Khê nghĩ đến sẽ đỗ xe lại, vào thời điểm chạy ra thì phía sau chiếc xe đã bị phá hỏng!
Sau khi xe dừng lại, nhìn thấy bọn người đó đều cầm súng, Vương thiếu mới cảm thấy thật sợ, hắn lại sát người Lam Nhược Khê, nhỏ giọng hỏi:
“Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Tổng cộng có sáu người, mà trong tay chúng đều có súng, cô, sẽ là khó thoát khỏi chết sao?
Vào buổi chiều, ánh mặt trời thật tốt, Phó Quân Hoàng giúp An Nhiên ra ngoài phòng bệnh.
Vài ngày làm vật lí trị liệu, An Nhiên khôi phục tốt lắm, Thẩm Thanh bác sĩ điều trị chính của cô mỗi ngày đều đến thăm cô một lần, hỏi cô nhiều vấn đề, tuy nhiên những vấn đề này, đều là Phó Quân Hoàng giúp cô trả lời.
Ra ngoài phòng bệnh, Phó Quân Hoàng còn cố ý chạy đến hỏi Thẩm Thanh về chuyện hồi phục của An Nhiên, Phó Quân Hoàng mới giúp An Nhiên đi ra ngoài.
Đã là mùa thu, trên mặt đất không ít lá Phong đỏ, một trận gió thổi qua, lá phong trên cây từ từ rơi xuống.
An Nhiên có chút thất thần nhìn lá phong trên mặt đất, khi cô lấy lại tinh thần thì Phó Quân Hoàng đem một quả hồng được đặt trong lá phong lại trước mặt cô.
“Tặng cho em..?”
“Ân”
An Nhiên cười nhìn Phó Quân Hoàng, tiếp nhận lấy quả hồng cùng lá phong “Em thật thích”.
“Ân”. Ánh mắt Phó Quân Hoàng nhìn qua chổ khác, nhưng hai bên tai của anh hồng lên, có chút mất tự nhiên.
An Nhiên làm sao không thấy được, khoé môi của cô cười càng sâu.
Phó Quân Hoàng giúp An Nhiên trở lại phòng bệnh lúc đó cũng là giờ đêm.
Trên đường anh mang cô đến một tiêm cháo mà bọn họ thường xuyên đến, ở trong tiệm thật lâu rồi mới trở về.
“A, Lão soái ca, di động của em hình như còn quên trong tiệm.” Vừa mới đi vào phòng bệnh, An Nhiên ảo não nhìn Phó Quân Hoàng.
“Anh đi lấy”
Phó Quân Hoàng ôm An Nhiên đến giường, đắp chăn cẩn thận, hôn lên trán cô một cái, rồi mới đi ra ngoài.
Phó Quân Hoàng vừa mới đi ra, khoé môi cười của An Nhiên khi nãy thu lại, “Đi ra”
Phanh ----
Hai thân người từ trong cánh cửa đi ra.
An Nhiên nhíu mày nhìn sắc mặt đau đớn mà vặn vẹo của một thanh niên, mà ánh mắt của cô rơi xuống một người đang hôn mê, đồng tử buộc chặt lại!
Hai người này chính là Lam Nhược Khê cùng Vương thiếu. “Sao lai thế này?”
Vương thiếu cảm thấy rất mệt, bã vai của hắn đã trúng một viên đạn, máu còn đang chảy, nhưng Lam Nhược Khê so với hắn còn nặng hơn, trên người Lam Nhược Khê trúng ít nhất cũng viên đạn, tuy rằng đã tránh được những nơi quan trọng, nhưng nếu không cứu kịp thời, sẽ phải ảnh hưởng đến sinh mạng.
Vương thiếu tên thật là Vương Thế Kiệt là con trai của trùm bách hóa nhà họ Vương. Hắn sống năm, chưa từng gặp loại chuyện như thế này, vậy mà còn tự mình trải qua chuyện bắn nhau! Hơn nữa vậy mà còn sống!
Hắn không nghĩ đến Tôn Hiểu Lâm thoạt nhìn ôn nhu, nhu nhược vậy mà thật kinh người, cô ra tay ngoan độc, tên sát thủ, có tên là tự cô xử lí, còn một người là do hắn may mắn xử lí được.
Đây là lần đầu hắn giết người, thật không thể tin nổi.
Bọn họ muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, bàn tay nhuốm máu là chuyện thường tình.
Xử lí hết bọn người đó, hắn còn chưa kịp hưng phấn thì phát hiện ra cả người Hiểu Lâm toàn là máu.
Hắn còn chưa kịp hỏi sẽ làm gì tiếp tục thì cô liền trực tiếp dùng mệnh lệnh nói cho hắn địa chỉ cần đến rồi ngất xỉu.
Trên bã vai của hắn chỉ trầy da, máu chảy ra cũng không nhiều.
Hắn sơ cứu đơn giản cho Lam Nhược Khê rồi lái xe đến nơi này, lấy áo khoác của bản thân trùm lấy Lam Nhược Khê rồi ôm cô đến phòng bệnh.
Trong lúc, trong phòng không có ai, hắn không dám kinh động người khác nên phải chờ đợi.
Nhưng không nghĩ đến, hắn cùng Lam Nhược Khê vừa tiến vào thì người cũng trở lại.
Nghe An Nhiên hỏi, Vương Thế Kiệt toàn thân nóng lên nhưng không đứng dậy mà nằm trên mặt đất “Tôi cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra, chúng tôi đang đi trên đường, thì đột nhiên có bắn nhau, sau đó cô ấy trúng đạn, nói đến nơi này tìm cô. Tôi liền đem cô ấy đến tìm cô.”
Lam Nhược Khê hô hấp rất yếu, miệng của cô giật giật, âm thanh rất nhỏ, Vương Thế Kiệt ghé sát tai vào mệng của cô, để nghe cô nói gì.
“Quân chủ.. Thật xin lỗi?” Tôi khinh, thời đại nào rồi mà còn quân chủ! Đột nhiên, Vương Thế Kiệt cảm thấy xung quanh không khí lạnh xuống.
Ngẩng dầu nhìn bệnh nhân đang nằm trên giường dùng ánh mắt lạnh nhìn hắn
Vương Thế Kiệt sửng sốt, nhất thời cả người run lên, nhưng hắn luôn cảm thấy, hắn đã gặp qua người này.
An Nhiên không chờ đợi, trực tiếp điện thoại cho Bùi Thanh Dật, để hắn chuẩn bị.
“Đem người đến văn phòng của bác sĩ Bùi ở lầu , đây là mệnh lệnh, nếu người của tôi mà vì sự chậm trễ của cậu xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ cho cậu biết hậu quả như thế nào”
Vương Thế Kiệt còn đang sửng sờ, ánh mắt nhìn chằm chằm An Nhiên.
Hắn nghĩ không ra, hắn gặp cô ở nơi nào.
Không nghĩ nữa, Vương Thế Kiệt chịu đựng bả vai đang đâu, xoay người ôm lấy Lam Nhược Khê , đứng dậy bước đi.
Nhưng mà, đi được nữa đường thì Vương Thế Kiệt kinh ngạc nói “ Mẹ nó!Là Phó An Nhiên!”
Hắn đã nói mà, sao mà nhìn quen mắt đến thế, Phó An Nhiên, học ở Ngân Dực a!
Không phải nói cô là người nghèo sao? Mẹ nó! Người nghèo mà có thể ở phòng bệnh VIP bênh viện quân khu! Người nghèo có thể có ánh mắt doạ người như vậy? Mẹ nó! Xem ra bọn người đó không biết tin quan trọng này a!
Thời điểm Phó Quân Hoàng trở về, An Nhiên ngồi ở đầu giường, trên đùi là cuốn thơ đồng thoại, trong tay còn cầm cây bút vẽ tranh.
Vết máu trong phòng lẫn trong không khí đều không có.
Phó Quân Hoàng đi đến bên An Nhiên, ánh mắt không chút chuyển động
An Nhiên buông bút xuống, ngẩng đầu nhìn Phó Quân Hoàng cười, “Lão soái ca?”
“Không tìm thấy”. Mày của anh nhíu lại, anh cơ hồ đã tìm hết cả tiệm cháo mấy lần nhưng không tìm được.
“Lão soái ca, lại đây”An Nhiên vẫy tay kêu anh lại
Phó Quân Hoàng nhíu mày, bước lại
“ Cúi thấp ngừơi xuống”
Phó Quân Hoàng nghe theo.
Anh vừa mới cúi người, An Nhiên liền ôm lấy cổ của anh, người anh hơi cứng lại, nhưng vì làm cho cô thoải mái một chút mà nổ lực áp sát người của An Nhiên thêm một chút.
An Nhiên dán vào tai của Phó Quân Hoàng, khẽ nói: “Lão soái ca, thực xin lỗi, em đã gạt anh”
“Ân”
Ân? Phản ứng ngay tức khắc.
An Nhiên ngẩng đâu lên nhìn anh “Anh biết em gạt anh, mà anh còn đi tìm?”
“Em cần anh tránh mặt mà”. Anh nhìn con ngươi của cô, khoé môi cong lên cái
An Nhiên nở nụ cười, lập tức vỗ trán của mình, cô thế nào đã quên, Phó Quân Hoàng - người bên cạch cô, vũ khí hình người Hoa Hạ, huấn luyện viên kiêm đội trưởng của U Linh, cô có thể cảm giác được trong phòng có điểm không đúng, anh làm sao không nhìn ra được.
“Ân, không có gì lớn hết” Nhược Khê được đưa đến phòng của Bùi Thanh Dật, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.
“ Có việc, muốn nói với anh không” Tiếng nói vang lên giữa không trung, nhè nhẹ xen lẫn bất mãn.
Anh tuy biết bảo bối rất lợi hại, nhưng đôi khi, cũng có người lợi hại mà gặp nguy hiểm.
Bằng không, thì tại sao bảo bối của anh lại ở trên giường bệnh.
“ Không có”. Bản thân có thể giải quyết được chuyện, thì cô sẽ không làm phiền đến Lão soái ca, trên người anh bị nhiều thứ đè nặng lắm rồi.
“ Khụ khụ, tôi nói các người đừng ngọt đến phát ngáy đến người khác được hay không? Ở đây tốt xấu gì cùng là nơi công cộng a”. Âm thanh quái dị nhè nhẹ vang lên, Phó Quân Nghị cầm theo hộp thức ăn đứng ở cửa phòng, mặt cười xấu xa nhìn hai người ôm nhau.
Phó Quân Hoàng một cái ánh mắt trực tiếp nhìn qua, An Nhiên cũng không quan tâm đến con sói hoang nhỏ này.
Phó Quân Nghị tiếp thu ánh mắt hình con dao đó, chậc ra tiếng, đem hộp thức ăn đặt trên bàn, cả người trực tiếp ngồi lên ghê sofa, một tay đặt sau đầu, nói:
“Hôm nay me không tới được, nên tôi phải đưa cơm. Ông nội đêm nay có cái hội nghị không từ chối được, ba ba ông ấy ở tại Bộ đội, nghe nói là cơ mật quân sự, không thể tiết lộ, cho nên hôm nay tôi đến hầu hạ các người”
Phó Quân Nghị vừa hoàn thành việc học trong trường, vừa mới có thể nghỉ ngơi thì nhận được đoạt mệnh liên hoàn CALL của mẹ cậu, hạ lệnh đêm thức ăn khuya đưa đến cho An Nhiên.
“ Thật là không cần” Cho cậu ấy đến hầu hạ cô? Không chừng ngày sau đứa nhỏ này tìm đủ chuyện để chèn ép cô a, vì để bản thân có thể yên ổn sống lâu dài, vẫn nên cho cậu ta mau chóng đi
Nghe nói như thế, Phó Quân Nghị mặc kệ: “Ta nói này cháu nhỏ, thật sự cháu không đúng, cháu có biết chú nhỏ tôi tìm chút thời gian rãnh dễ dàng sao? Hiện tại, có thời gian liền chạy qua đây, cháu còn không muốn gặp chú?” Phó Quân Nghị đứng lên nói, “Cháu xem, anh trai của chú đã bị cháu cướp đi rồi, chú đối với cháu từ trước đến nay đều tốt như thế, vậy sao cháu không biết báo đáp ân tình?
Ánh mắt An Nhiên tràn đầy trêu đùa nhìn Phó Quân Nghị, thật là một đứa nhỏ không có gì ngoài đấu võ mồm.
“Từ đâu đến, thì về chỗ đó”. Nhìn hộp dồ ăn, Phó Quân Hoàng một lần nữa đem nắp hộp đậy lên trên, trực tiếp nói với Phó Quân Nghị còn đang khua môi.
Phó Quân Nghị suýt chút nữa bị sặc nước mà chết.
“Khụ khụ khụ….” Phó Quân Nghị ôm cổ mà ho liên tục.
An Nhiên coi đến vui vẻ, trong lòng nghĩ, thật đáng đời!
Phó Quân Hoàng thấy ánh mắt của An Nhiên luôn dừng ở chỗ Phó Quân Nghị, mày nhíu thật chặt, di động vị trí, tầm mắt của An Nhiên lúc nào cũng phải chỉ có mình anh.
Nhìn Phó Quân Hoàng như thế, Phó An Nhiên cười càng lớn.
Nghe được tiếng cười, Phó Quân Nghị nói “ Phó An Nhiên! Tôi bị sặc muốn chết mà cô vui vẻ như vậy a? Tôi nói cho cô biết, dù tôi chết, anh trai tôi vẫn là anh trai của tôi, cô không thể độc chiếm được đâu!”
A đứa nhỏ này cũng thật hùng hồn quá đi.
An Nhiên cười không kịp thở, nhưng mà, cười thật sảng khoái, vì thế mà ảnh hưởng đến ngực đang bị thương, nhất thời, An Nhiên thở nhẹ ra tiếng.
Phó Quân Hoàng vội vàng nhìn An Nhiên, cơn đau tạm thời qua đi, sắc mặt của An Nhiên so với ban nãy đã tái đi rất nhiều.
Phó Quân Nghị cũng khẩn trương khi nhìn thấy An Nhiên như vậy, cậu từ ghế sofa nhảy xuống, nhưng chưa đến giường bệnh đã bị Phó Quân Hoàng đuổi cậu ra ngoài phòng bệnh, dưới ánh mắt khiếp sợ của cậu mà đóng của lại.
An Nhiên muốn cười, nhưng bây giờ ngực còn hơi đau, cô lại không dám cười to, nếu không, lão soái ca sẽ tức giận.
“Khụ, Lão soái ca, em muốn ăn cháo”. Lời này chủ yếu để dời đi ánh mắt chăm chú của Phó Quân Hoàng nhìn An Nhiên.
Phó Quân Hoàng sải bước đến phía của An Nhiên, bình tĩnh nhìn cô một cái, anh cắn môi của bản thân, thật muốn trừng phạt cô thật nặng.
Đứa nhỏ này, thật không để anh bớt lo chút nào, thật muốn trừng phạt cô!
Lam Nhược Khê mất máu quá nhiều, được Bùi Thanh Dật đưa đến phòng
phẫu thuật của bệnh viện, Vương Thế Kiệt luôn đi theo Lam Nhược Khê. Hiện tại, cậu đối với Lam Nhược Khê là sùng bái, thân phận của Phó An Nhiên thật có vấn đề, bác sĩ Bùi này cũng không phải là người tốt, trời sinh trong lòng mỗi người đều có một loại tò mò đối với những chuyện mà chưa biết, cậu cũng đã hiểu ra, Tôn Hiểu Lâm này đã làm những chuyện gì.
Nhưng mà, cậu hẵn chưa biết, lòng hiếu kì của bản thân lại có thể làm chết người.
Từ lúc cậu nhận thức tiểu thư nhà họ Tôn, thì thế giới của cậu dã xảy ra nhiều chuyện nghiêng trời lệch đất.
Mà chuyện đó, là sau này,
Vương Thế Kiệt cũng mặc đồ bảo hộ khi vào phòng phẫu thuật, đứng phía sau của Bùi Thanh Dật, cậu nhìn Bùi Thanh Dật nhanh nhẹn lấy đạn trong cơ thể của Lam Nhược Khê ra ngoài, sau đó ánh mắt không tự chủ nhìn gương mặt tái nhợt của Lam Nhược Khê.
Cái này, chắc đau lắm.
Bùi Thanh Dật gấp viên đạn cuối cùng ra, tháo khẩu trang xuống, việc khâu vết thương, xử lý những việc còn lại đều có người làm.
“Theo tôi đi ra ngoài” Bùi Thanh Dật nhìn Vương Thế Kiệt, rồi sau đó xoay người bước ra ngoài.
Vương Thế Kiệt có chút không yên lòng, nhìn thoáng Lam Nhược Khê còn đang bị hôn mê, đến khi nghe Bùi Thanh Dật gọi cậu, mới xoay người theo ra ngoài.
“Nói đi, chuyện gì đã xảy ra”. Lúc nhận được điện thoại của cô gái kia thì anh biết không có chuyện gì tốt.
“Bị người ta đuổi giết, còn có thể có chuyện gì?” Vương Thế Kiệt đối với lời nói mang theo hơi súng này lại thần kì bình tĩnh.
“Không biết là ai sao?”.
“Bọn họ không phải muốn giết tôi, tôi làm sao mà biết được” Làm như vậy để làm gì? Khinh thường cậu? Khinh thường cậu là không thể giúp cô ấy (Lam Nhược Khê) giết được người?
Giết, cậu giết người, đến lúc đó không biết lão già ở nhà giúp cậu dọn dẹp như thế nào.
Đột nhiên, có vài người bước vào trong phòng khám, đi đầu là một tên không phải là biểu cảm dành cho thiếu niên, hắn ta nếu so với Vương Thể Kiệt nhỏ hơn một chút.
“Cô ấy thế nào?” Tên dẫn đầu đứng lại trước Bùi Thanh Dật, lạnh giọng hỏi
Bùi Thanh Dật dựa người trên tường, nhíu mày nói “ Yên tâm, không chết được”. Chỉ cần không đi lên cầu Nại Hà, thì anh có thể đem người cứu trở về
Ánh mắt của Lãnh Hạo nhìn thoáng qua Vương Thế Kiệt, một thân đầy lãnh sát bước vào phòng phẫu thuật.
Vương Thế Kiệt nhìn Lãnh Hạo.
Vừa rồi nếu cậu không nhìn nhầm, thì người đó ( Lãnh Hạo) hẵn là muốn giết cậu a.
Người đi sau lưng của Lãnh Hạo đứng thẳng tắp ở của phòng mổ, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt của bọn họ không hề che giấu mà nhìn Vương Thế Kiệt, trong những ánh mắt đó đều là tức giận.
Thời điểm Lãnh Hạo bước vào phòng phẫu thuật, người đứng tại phòng giải phẫu đã chuẩn bị quần áo bộ hộ, Lãnh Hạo mặc quần áo vào, đứng trước ở đài thủ thuật.
May mắn, cô không có việc gì.
Khi hắn nhận được tin,lúc Chu Tân Quốc cùng Tô Mạc Như chết, hắn nghĩ đến Lam Nhược Khê đầu tiên,hắn hoài nghi chính là Lam Nhược Khê đã làm.
Nhưng, khi nhận được tin ở ngoài đường có bắn nhau, thì hắn biết hắn đã đoán sai, Lam Nhược Khê đang gặp nguy hiểm.
Hắn mang theo người tìm cô khắp nơi nhưng không tìm thấy.
Hắn không dám làm phiền quân chủ, thân thể của quân chủ hiện tại không được tốt, nếu như vì nóng vội mà quấy rầy, bị Phó Quân Hoàng phát hiện, quân chủ sẽ không do dự là giết chết hắn.
Vào lúc hắn đang sứt đầu mẻ trán thì Bùi Thanh Dật điện thoại đến.
Nhà họ Chu bị giết, không phải Tần môn làm, cũng không phải Vô Xá, như vậy, người đứng phía sau là ai?
Ẩn ẩn bên trong, hình như có đôi mắt luôn chăm chú nhìn bọn họ, mội hành động của bọn họ đều bị giám sát.
Thời điểm Lam Nhược Khê tỉnh lại là ngày hôm sau.
“Quân chủ -----!” Lam Nhược Khê bật ngồi dậy, sắc mặt của cô trắng bệch, trên trán đầy mồ hôi.
Lam Nhược Khê thở dồn dập, bộ ngực của cô phập phồng dồn dập.
Một cái khăn ướt lau mồ hôi trên trán của cô, Lam Nhược Khê ngẩng đầu nhìn thấy Lãnh Hạo trưng bộ mặt than.
“Quân chủ lập tức đến”. Lãnh Hạo vừa lau mồ hôi cho cô, vừa nhíu mày nói
Lam Nhược Khê cũng không đáp lời, cô nhìn Lãnh Hạo đang suy nghĩ xuất thần,cô nói “Tiểu Tứ, tôi nhìn thấy người đó, tôi nhìn thấy….”
“Tôi nói các người, đến khi nào thì thả tôi a?”. Âm thanh của Vương Thế Kiệt vang lên đánh gãy lời nói của Lam Nhược Khê. “Hiện tại người cũng đã tỉnh, tôi không cần các người báo đáp, chỉ cần đưa tôi về nhà là được”.
Vương Thế Kiệt tuy là thiếu gia, nhưng là nói vài thứ trên đường, không phải cậu không biết chuyện gì.
Cái tổ chức có thể ngang nhiên trên đường bắn nhau, không kiên nể gì mà giết Lam Nhược Khê, thể lực phía sau của họ mạnh như thế nào, hẳn là không thể tưởng tượng, nhưng chuỵên này, cậu nhất định không thể chạm vào.
Đêm qua, cậu bị nhốt tại phòng bệnh này cả một đêm, ăn nằm trên sàn, không thể làm gì khác hơn.
Lam Nhược Khê nhìn một thân chật vật của Vương Thế Kiệt, đáy mắt xẹt qua một tia thông cảm.
“Mẹ nó, tôi nói Tôn Hiểu Lâm, tôi dù gì cũng là người đồng sinh cộng tử của cô, cô không thể không nói tình nghĩa, nhanh như vậy đã đem tôi quên đi?”.
Vương Thế Kiệt tức đến nổi chỉ hận không thể giơ chân.
Lam Nhược Khê lúc này mới nhớ tới “Vương thiếu gia, Vương Thế Kiệt. Cậu ấy giúp tôi không ít, nếu không, tôi không thể đi đến nơi này”
Nghe nói thế, Vương Thế Kiệt yên tâm.
Ít nhất, cậu sẽ không chết.
Ngoài cửa, vang lên ba tiếng gõ cửa, Lãnh Hạo đứng dậy mở cửa, An Nhiên mặc đồ thường của bệnh nhân ngồi trên xe lăn, giúp cô đẩy xe là chủ quán cà phê Phong Lượng.
“Quân chủ”. Sắc mặt Lãnh Hạo nghiêm nghị, cung kính, không giống mặt than vừa nãy, ánh mắt có chút kích động cuồng nhiệt.
Vương Thế Kiệt nhìn người đến, kinh ngạc muốn giơ chân.
Phó An Nhiên là quân chủ? Quân chủ cái gì? Cô là ngừơi đứng đầu nhóm người này? Cô làm thế nào mà có tổ chức như vậy? Tại sao trong Ngân Dực truyền nhau là Phó An Nhiên này cả người đều xấu xa, còn là vũ nữ thoát y?”
Nếu cậu đem tin này truyền đến Ngân Dực, TMD, có bao nhiêu đặc sắc, bao nhiêu kinh ngạc a.
Lam Nhược Khê nhìn thấy An Nhiên, xoay ngừơi muốn rời giường, thì bị An Nhiên ngăn lại.
Phong Lượng đỡ An Nhiên đến bên giường, rồi sao đó chắp tay sau lưng, đứng phía sau An Nhiên.
“Thế nào rồi?”. Trước khi An Nhiên đi vào, cô đã hỏi Bùi Thanh Dật, cô tin năng lực của Bùi Thanh Dật, tỉnh lại rồi thì sẽ không có chuyện gì nữa.
Lam Nhược Khê lắc đầu, lập tức nói, “Quân chủ, Chu Tân Quốc, cùng Tô Mạc Như đã chết, không phải là tôi làm!”
“Tôi biết"
“Tôi không biết tại sao như vậy, tôi…”
An Nhiên phất tay, Phong Lượng hiểu ý, nhìn Lãnh Hạo phía sau, xoay người đi ra ngoài.
Lãnh Hạo đem người đang nhìn ngây người Vương Thế Kiệt mang đi, trong phòng bênh, chỉ còn lại An Nhiên cùng Lam Nhược Khê.
An Nhiên thở dài “Nói đi”
Lam Nhược Khê cắn môi, “Quân chủ, tôi không biết tôi đối với Chu Tân Quốc là cái tâm tình gì, khi hắn còn sống, tôi hận không thể lập tức giết chết hắn, nhưng bây giờ hắn chết rồi, tôi cảm thấy khó chịu, quân chủ, tôi…”
Khi ấy, cô (Lam Nhược Khê) vừa mới bước vào cửa lớn nhà họ Chu, thì cảm thấy có vấn đề
Trong phòng rất yên tĩnh, mà trong không khí tràn ngập mùi máu làm cho cô cảnh giác hơn. Lúc cô đi đến cầu thang thì nghe được tiếng hít thở lúc có lúc không, cô mở nhạc trong di động, tiếng nhạc vang lên, cô giả như nghe điện thoai, mới có thể tránh được một kiếp.
Nhưng không nghĩ đến, lá gan của bọn họ lại lớn như vậy, dám ở trên đường của Đế Đô mà công khai nổ súng!
“Cái này, không phải là lỗi của cô” An Nhiên trấn an cô. “Loại tình cảm này, không ai có thể hiểu được? Thật may mắn là cô không có chuyện gì xảy ra”
Lam Nhược Khê cắn môi dưới, cô nhìn An Nhiên, có lời muốn nói. Nhưng rồi lại thôi, biểu cảm nhìn thật nghi hoặc.
“Cô còn muốn nói với tôi chuyên gì?” An Nhiên hỏi.
“Không có” Cô (Lam Nhược Khê) cắn môi dưới, không tính nói.
“Không có? Không có mà cô bị trọng thương cũng mạo hiểm tính mạng đến phòng bệnh của tôi”
“Quân chủ…”
“Nói”
“Tôi có thể nhìn lầm, lúc đó tôi rất sốt ruột, tôi…”
“Cô đang nói đến ai?”. An Nhiên bắt được trọng điểm, tiếp tục hỏi.
Lam Nhược Khê hít một hơi thật sâu, sắc mắt hơi cứng lại, “Quân chủ, trong đám người đuổi tôi, tôi nhìn thấy một người. Người đó không gia nhập đi vào, nhưng là hắn lệnh cho đám sát thủ đó”
“Người cô thấy là ai?” Đáy lòng của An Nhiên xẹt qua một dự cảm bất an.
“Phó Quân Hoàng, người tôi thấy là, Phó Quân Hoàng!”