CHƯƠNG 445 Lại một lần nữa Tô Thư Nghi cảm nhận được sự vĩ đại của tình mẹ và cuộc đời khổ cực của Tô Ninh Kiều. Tô Thư Nghỉ nhớ Tô Ninh Kiều đã làm rất nhiều công việc, từ nhân viên bán hàng, nhân viên bảo hiểm cho đến bảo vệ, bán báo, may quần áo… Bà làm đủ mọi ngành nghề, đó đều là những công việc dãi nắng dầm mưa, vô cùng vất vả. Tô Ninh Kiều làm những công việc tầm thường ấy còn bị người ta coi khinh, nuôi nấng cô khôn lớn, cho cô học đại học thực sự là điều không hề dễ dàng. Nghĩ tới đây, Tô Thư Nghỉ thấy đau lòng muốn khóc. Tô Ninh Kiều cũng nghĩ về khoảng thời gian trước đây hồi mình còn đi làm, bà nói: “Nuôi con khôn lớn rất vất vả. Mẹ không có trình độ, cũng không có tiền, đành phải đi khắp nơi làm thuê cho người ta để kiếm từng đồng. Bây giờ nghĩ lại thì thấy nhà họ Trình đối xử với mẹ cũng không đến nõi nào, ít nhất môi trường làm việc ở đó rất tốt.” Tô Thư Nghi nghĩ đến điều gì đó, bỗng nhiên hỏi Tô Ninh Kiều: “Phải rồi, mẹ làm giúp việc ở nhà họ Trình, nếu dựa theo độ tuổi của Trình Nam Quyền thì hồi đó chắc mẹ cũng biết Trình Thu Uyển chứ?” Trình Thu Uyển! Sao Tô Ninh Kiều lại không biết cô ấy được chứ? “Mẹ? Mẹ biết phải không?” Tô Thư Nghi thấy trong mắt Tô Ninh Kiều có ý tránh né. Tô Ninh Kiều cụp mắt, vén tóc ra sau tai, vội vàng nói: ‘Dĩ nhiên là mẹ biết.” Đúng là mẹ biết thật. Tô Thư Nghi gặng hỏi: “Hồi nhỏ Trình Thu Uyển là một cô bé như thế nào ạ?” Tô Ninh Kiều nhỏ nhẹ nói: “Tất nhiên là cô bé rất ưu tú, gia đình có điều kiện tốt như thế, thử hỏi sao không ưu tú cho được.” Cũng phải thôi. Nếu Trình Thu Uyển không ưu tú thì làm sao có thể khiến Cố Mặc Ngôn nhớ mãi không quên, làm sao khiến Trình Nam Quyền yêu thương chiều chuộng đến thế. Tô Thư Nghi ngâm nghĩ lại, thấy mình đúng là khờ, tự nhiên đi hỏi những câu như thế làm gì. Tô Ninh Kiều hỏi Tô Thư Nghỉ: “Sao bỗng dưng con lại hỏi về Trình Thu Uyển?” “À, không có gì đâu ạ, con chỉ tiện thể hỏi vậy thôi.” Tô Thư Nghi không muốn nói cho Tô Ninh Kiều biết Trình Thu Uyển đã mất. Cũng có thể là bà biết rồi, nhưng lúc này Tô Thư Nghỉ không muốn nhắc đến Trình Thu Uyển nữa, để mẹ đỡ phải buồn rầu. Tô Thư Nghỉ hỏi thăm mẹ xong, lúc ra khỏi cửa bước xuống đường, cô bồng bắt gặp một dáng người cao gầy. Trình Nam Quyền dựa vào chiếc Land Rover của mình, ngẩng đầu nói với Tô Thư Nghỉ: “Lên xe đi, tôi đưa cô về.” Lẽ ra không nên tiếp cận quá cần với kẻ thù của Cố Mặc Ngôn, nhưng chẳng biết tại sao Tô Thư Nghỉ lại không ghét Trình Nam Quyền, thậm chí còn có cảm giác thân thiết rất khó diễn tả, thế nên cô đồng ý. Trong đầu cô cũng có rất nhiều nghi vấn về Trình Nam Quyền, cô muốn biết một vài chuyện, có lẽ Trình Nam Quyền biết. Nghĩ đến đây, cô gật đầu, Trình Nam Quyền nhanh chóng mở cửa xe, lịch thiệp mời Tô Thư Nghỉ ngồi vào. Sau khi ngồi xuống, Trình Nam Quyền nhanh chóng khởi động xe. Trên đường đi, Trình Nam Quyền nói: “Tô Thư Nghi, không ngờ cô lại là con gái của dì Tô” Tô Thư Nghỉ gật đầu, nói: ‘Đúng vậy, tôi cũng không ngờ mẹ tôi lại biết anh.” “Xem ra chúng ta rất có duyên.”