CHƯƠNG 446 Trình Nam Quyền nhìn Tô Thư Nghi bằng ánh mắt đầy thâm ý. Anh ta phát hiện, góc nghiêng của Tô Thư Nghi còn đẹp hơn góc chính diện. Trình Nam Quyền quay đầu nhìn con đường phía trước, tới đèn đỏ, xe dừng lại. Trình Nam Quyền đột nhiên nói: ‘Lúc nhỏ dì Kiều rất tốt với tôi, rất thương tôi. Đáng tiếc là… duyên phận mỏng quá. Không ngờ hôm nay có thể gặp lại bà ấy lần nữa.” “Tôi có nghe mẹ tôi nói, bà còn kể rất nhiều chuyện lúc nhỏ của anh.” “Nghịch ngợm lắm đúng không?” Tô Thư Nghi trả lời: “Không, mẹ tôi cứ khen anh hiểu chuyện và thông minh. Bà rất thích anh, và cả… Thu Uyển nữa” Tô Thư Nghi tưởng là Trình Nam Quyền sẽ nói chút chuyện về Trình Thu Uyển, nhưng anh ta không làm vậy. Trình Nam Quyền có vẻ càng có hứng thú với Tô Thư Nghỉ hơn, anh ta hỏi: ‘Lúc dì Tô làm giúp việc ở nhà chúng tôi thì cô ở đâu? Tại sao tôi chưa từng gặp cô lần nào.” “Ở biệt thự nhà họ Lâm.” Tô Thư Nghỉ giải thích: “Mẹ nói gia đình này không thích người ngoài vào ở, cho nên chẳng còn cách nào, đành đưa tôi đến biệt thự nhà họ Lâm. “Xin lỗi.” “Tại sao?” Trình Nam Quyền chân thành nói với cô: “Nếu không phải tại chúng tôi, có lẽ cô cũng không cần sống ở biệt thự nhà họ Lâm. Tôi cũng khá hiểu về nhà họ Lâm, có lẽ bọn họ sẽ không đổi xử tốt với cô.” “Chẳng phải khi đó anh cũng là một đứa trẻ sao, quên đi, mọi chuyện đều đã qua _rồi.’ Tô Thư Nghỉ đã bắt đầu buông được quá khứ: “Dù sao thì với những hành động của mẹ kế tôi, Cố Mặc Ngôn cũng đã vì tôi mà dạy đồ bà ta nặng nề rồi. Cho nên tôi cũng đã không còn hận bọn họ nữa.” Không nhắc tới Cố Mặc Ngôn còn đỡ, vừa nhắc đến Cố Mặc Ngôn, thần kinh Trình Nam Quyền lập tức nóng lên. Trình Nam Quyền cứng ngắc nói: ‘Ai biết được Cố Mặc Ngôn vì cô hay là vì điều gì khác? Cô đừng ngây thơ cho rằng cậu ta hoàn hảo như vậy, cậu ta chính là một kẻ đạo đức giải” Tô Thư Nghi không thích ai nói xấu Cố Mặc Ngôn trước mặt mình, một câu cũng không được. Cô nhíu mày: “Trình Nam Quyền, anh đừng có vừa nhắc tới Cố Mặc Ngôn là kích động như vậy được không? Anh thật sự hiểu rõ toàn bộ chuyện năm đó sao? Có lẽ không phải như anh nghĩ đâu.” “Lần nào cô cũng bao che cho Cố Mặc Ngôn, cô đúng là ngốc!” Trình Nam Quyền cũng nói thẳng: “Tôi chưa từng thấy cô gái nào không có đầu óc như cô, đồ ngốc! Ngốc chết đi được!” Tô Thư Nghi cảm thấy nếu nói tiếp thì sẽ chỉ tổn thương cả hai bên, thật sự không có ý nghĩa gì. Cô chỉ có thể lạnh giọng nói: “Trình Nam Quyền, để tôi xuống xe đi, tôi muốn tự về.” Trình Nam Quyền cảm nhận được bầu không khí chẳng lành trên xe, chắc chắn Tô Thư Nghỉ đã hiểu lầm mình, thật ra anh †a không phải nhắm vào cô. Trình Nam Quyền nói: ‘Cô đừng hiểu lầm, tôi không ghét cô. Người tôi ghét chỉ có Cố Mặc Ngôn thôi.” Tô Thư Nghi ngượng ngùng nói: ‘Có lẽ anh đã hiểu lầm Cố Mặc Ngôn thật rồi, nhà họ Trình chưa từng điều tra tường tận chuyện năm đó sao?”