Chương 510 “Anh nói sao, anh bằng lòng thế vào chỗ Tô Thư Nghi à?” Lâm Bảo Châu không tin vào tai mình, tay cũng ngừng hành động đẩy Tô Thư Nghỉ xuống. “Đúng vậy, tôi sẽ đổi với Tô Thư Nghi. Tôi là tổng giám đốc tập đoàn Ngôn Diệu, cũng là cậu hai nhà họ Cố, giá trị con người còn cao hơn nhiều so với Tô Thư Nghi. Sau khi bắt tôi làm con tin, cô có thể đề xuất bất kỳ yêu cầu gì cô muốn với nhà họ Cố và tập đoàn Ngôn Diệu. Cô tin tôi, bọn họ nhất định sẽ không từ chối cô.” ‘Hơn nữa vừa rồi cô nói cô hận tôi, là tôi hại cô thành ra như vậy. Chuyện của tập đoàn nhà họ Lâm và mẹ cô đều là do tôi làm, không liên quan đến Tô Thư Nghi.” Cố Mặc Ngôn vừa nói vừa đẩy xe lăn chậm rãi tới gần Lâm Bảo Châu. Thấy cảm xúc của Lâm Bảo Châu không còn kích động như vừa nãy, Cố Mặc Ngôn bèn nhẹ giọng nói với Lâm Bảo Châu: “Để tôi thay thế Tô Thư Nghị, lúc đó cô muốn trả thù tôi thế nào cũng được, thậm chí có thể ném tôi từ trên tầng xuống. Cô cũng thấy rồi đấy, chân của tôi bị tàn tật, vậy nên sẽ không có khả năng chống cự lại cô.” Nghe Cố Mặc Ngôn nói vậy, Lâm Bảo Châu vốn đang ở trong trạng thái khiếp sợ gần như không chú ý tới Cố Mặc Ngôn đang chậm rãi tới gần mình, và giờ anh chỉ còn cách họ chưa đầy hai bước chân. Người khiếp sợ trước lời nói của Cố Mặc Ngôn không chỉ có Lâm Bảo Châu, mà còn có Tô Thư Nghi. Cô không ngờ trong lòng Cố Mặc Ngôn mình lại quan trọng như vậy, lúc này đây, cô cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết rằng thì ra Cố Mặc Ngôn yêu mình như vậy, còn hơn cả mạng sống của anh. Có thể gặp được một Cố Mặc Ngôn như vậy trong đời, Tô Thư Nghi có tài đức gì mà lại may mắn như vậy. ‘Anh yêu cô ta như vậy, vì cô ta mà ngay cả tính mạng bản thân cũng có thể từ bỏ sao?” Lâm Bảo Châu nghe Cố Mặc Ngôn nói xong, thấp giọng lẩm bẩm. “Ha ha…” Lâm Bảo Châu lại cười điên cuồng: “Tô Thư Nghi tốt đẹp như vậy sao? Mấy người đều yêu thương cô ta như vậy, một đứa con ngoài giá thú như cô ta dựa vào đâu!” Lâm Bảo Châu đột nhiên vươn tay ra bóp chặt cổ Tô Thư Nghị, hét lớn: “Muốn cứu cô ta đúng không? Vì cô ta mà có thể không cần mạng mình đúng không? Tôi sẽ không cho mấy người được như ý như nguyện, hôm nay cô ta phải chết! Tôi muốn mấy người vĩnh viễn không còn cơ hội nhìn thấy cô ta, tôi muốn nửa đời sau của mấy người đều phải sống trong đau khổ.” Sau khi Lâm Bảo Châu hét lên, cô ta quay đầu nhìn Cố Gia Huy, ánh mắt nóng rực, chỉ là ẩn chứa trong đó không còn là tình yêu mà là hận thù mãnh liệt: “Em làm tất cả đều là vì anh, nhưng anh thì sao, trong lòng anh chỉ có Tô Thư Nghỉ. Cố Gia Huy, anh yêu cô ta, vậy em sẽ giết cô ta, em muốn anh phải hối hận cả đời.” Nói xong câu đó, Lâm Bảo Châu nắm lấy cánh tay của Tô Thư Nghi ý định kéo cô cùng nhảy xuống. .Dừng lại!’ Cố Gia Huy thấy hành động của Lâm Bảo Châu, cuống cuồng hô to, Cảnh sát xung quanh cũng chạy đến, cố găng bắt hai người sắp ngã xuống. Lúc này, nhân lúc Lâm Bảo Châu không chú ý tới, Cố Mặc Ngôn đang cách bọn họ rất gần bỗng nhiên đứng lên từ trên xe lăn, nhanh chóng chạy về phía Tô Thư Nghị, năm lấy cánh tay còn lại của cô dùng sức kéo người về phía sau. Chờ đến khi Cố Mặc Ngôn ôm chặt Tô Thư Nghỉ vào lòng, Lâm Bảo Châu đã ngã xuống. “Khụ khụ…” Vẫn luôn bị Lâm Bảo Châu lôi kéo rồi lại bị bóp chặt cổ, sau khi khôi phục tự do, Tô Thư Nghi không khỏi ho khan kịch liệt. ‘Em không sao chứ? Có chỗ nào bị thương hay không?” Cố Mặc Ngôn nhanh chóng cởi dây thừng cho Tô Thư Nghỉ, ôm cô vào lòng kiểm tra từ trên xuống dưới một lượt.