Chương 511 Vừa kiểm tra vừa nôn nóng hỏi Tô Thư Nghi, sợ cô bị thương ở chỗ nào đó mà không thể nhìn thấy. “khu… Em không sao.” Tô Thư Nghi nhìn Cố Mặc Ngôn tràn đầy lo lắng rồi trả lời. Bên này Cố Mặc Ngôn đang ôm Tô Thư Nghỉ an ủi, nhưng những người xem xung quanh thì há hốc mồm, không thể tin được những gì mình vừa thấy. Người đàn ông vừa kéo Tô Thư Nghĩ là ai? Là Cố Mặc Ngôn sao? Không phải anh bị tàn tật ở cả hai chân sao? Sao có thể chạy được nhanh như vậy? Trong lòng mỗi người đều có chung một thắc mắc, nhưng trong phút chốc lại không biết phải tiếp nhận thông tin này như thế nào, xung quanh rơi vào yên tĩnh lạ thường. Tô Thư Nghi và Cố Mặc Ngôn cũng bất giác phát hiện không khí lạ thường xung quanh, thấy mọi người đều đang đánh giá chân Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghỉ lo lắng nhìn anh: “Cố Mặc Ngôn, chân của anh..” Nhìn xung quanh một lượt, Cố Mặc Ngôn cúi đầu an ủi nói: “Đừng nghĩ nhiều, chỉ cần em không sao, những chuyện khác đều không quan trọng.” Giờ phút này nghe được những lời dịu dàng của Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghi vừa sống sót sau tai nạn chỉ cảm thấy lòng tràn đầy hạnh phúc, nhưng mà… Tô Thư Nghi nhìn về phía sân thượng, Lâm Bảo Châu dù sao cũng là người thân của cô, tuy rằng vừa rồi cô ta muốn giết cô, nhưng hiện tại nhìn cô ta đã chết, trong lòng cô cũng hoàn toàn không dễ chịu. Cô nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Bảo Châu, Lâm Bảo Châu trong bộ váy công chúa xinh đẹp nhìn cô, trong mắt tràn cô ta đầy sự chán ghét và khinh thường, mang dáng vẻ một cô công chúa cao cao tại thượng. Cô vẫn nhớ rõ dáng vẻ của mình khi đó, tuy răng cô ta liên tục hãm hại cô, thậm chí muốn giết cô. Nhưng suy cho cùng một sinh mạng đã từng tươi sáng như Vậy, cứ thế đã không còn… Vừa mới trải qua một hồi kiếp nạn, giờ lại nhìn thấy người thân chết trước mặt mình, Tô Thư Nghỉ cuối cùng vẫn không thể kiên trì mà ngất đi. “Thư Nghi, Thư Nghỉ em tỉnh lại đi.’ Cố Mặc Ngôn nhìn thấy Tô Thư Nghi hôn mê, cuống cuồng gọi tên cô. Nhưng hai mắt Tô Thư Nghỉ vẫn nhắm chặt, không có dấu hiệu tỉnh lại. Lúc này Cố Mặc Ngôn không bận tâm được quá nhiều, nhanh chóng bế Tô Thư Nghi đi xuống tầng: ‘Dương Tùng Đức, mau lái xe đến bệnh viện.” “Vâng.’ Dương Tùng Đức trả lời. Cố Mặc Ngôn không hề che giấu chuyện anh không bị tàn tật, có lẽ anh cũng có tính toán của riêng mình. Chờ đến khi bóng dáng của Cố Mặc Ngồn và Tô Thư Nghỉ hoàn toàn biến mất trong †âm mắt, mọi người xung quanh mới phản ứng lại, lập tức âm thanh nghị luận như nổ tung. “Cố Mặc Ngôn vậy mà không phải người tàn tật, chân anh ta khỏe lên từ lúc nào thế?” “Thật không thể tin được, sao có thể vừa rồi còn trên ngồi xe lăn, giờ đã bước đi như bay!” ‘Vậy trước đó ngồi xe lăn chỉ để chơi thôi sao? Đi thôi, chúng ta không hiểu thế giới của người giàu đâu.” Bởi vì trước đó Tô Thư Nghi bị bắt cóc nên hầu như mọi phương tiện truyền thông đều có mặt ở hiện trường, bây giờ lại bất ngờ phát hiện ra Cố Mặc Ngôn không bị tàn tật! Đây lại càng là tin tức nóng hổi hơn, tất nhiên mọi người sẽ không bỏ qua. Ngay lập tức, trên Facebook và các trang tin tức mạng lớn khác đâu đâu cũng là các bài báo có liên quan đến Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi. Chỉ trong vòng nửa ngày ngắn ngủi, chuyện Cố Mặc Ngôn không bị tàn tật đã được truyền khắp thành phố S. Lúc Tô Thư Nghi tỉnh lại thì đã là nửa đêm, cô nhìn bốn xung quanh, cô biết hiện giờ mình đang ở trong bệnh viện.