Chương 530 Huống chỉ bình thường Cố Mặc Ngôn là người kiêu ngạo đến mức nào, lần đầu tiên trong đời anh bị chỉ vào mũi chỉ trích như vậy, lại còn là trong tình huống anh không làm gì sai. Lòng tự trọng của anh không cho phép thái độ anh được nhân nhượng thêm nữa. Từ khi Cố Mặc Ngôn yên lặng, bầu không khí xung quanh rơi vào sự yên tĩnh khiến người ta hít thở không thông. Reng reng. Đúng lúc này tiếng điện thoại reo lên, Cố Mặc Ngôn liếc mắt nhìn điện thoại, là Dương Tùng Đức. Anh đi qua cầm lấy điện thoại bấm nhận, giọng Cố Mặc Ngôn trâm thấp đến đáng Sợ: “Có chuyện gì.” “Cậu Cố, chỉ nhánh công ty ở nước ngoài xuất hiện hiện tượng thu mua ác ý, bây giờ người phụ trách bên kia muốn mời anh qua để thương lượng đối sách.” Dương Tùng Đức ở bên kia điện thoại sốt ruột nói, không hề phát hiện tâm trạng Cố Mặc Ngôn có gì đó sai sai. Yên lặng một lúc, Cố Mặc Ngôn mới nói với điện thoại: ‘Được, bây giờ cậu qua đây đón tôi. Có lẽ bọn họ tạm thời xa nhau một thời gian cũng tốt, để đối phương bình tĩnh lại. Sau khi ngắt điện thoại, Cố Mặc Ngôn nhòn Tô Thư Nghỉ vẫn đứng đó nhìn mình đây căm giận, anh dừng một lúc mới nói: “Bây giờ công ty ở nước ngoài có chút vấn đề, cần anh sang đấy giải quyết.” Một lúc lâu sau, Cố Mặc Ngôn vần không nghe thấy Tô Thư Nghỉ trả lời. Há miệng th ở dốc, mấy lần anh muốn mở miệng nói song cuối cùng Cố Mặc Ngôn vần không nói câu nào, xoay người đi về phía phòng ngủ. Cố Mặc Ngôn thu dọn đồ đạc và đồ dùng cá nhân của mình rồi xuống tầng, lấy áo khoác vừa mới cởi, đi về phía cửa. Lúc thay giày, chuẩn bị mở cửa ra ngoài, anh lại xoay người nhìn Tô Thư Nghi một lúc, không rõ vẻ mặt anh thế nào song hình như trong ánh mắt chứa sự bất lực. “Thư Nghi, Thu Uyển đã mất rồi.” Sau khi nói xong câu đó, Cố Mặc Ngôn ra khỏi cửa. Vậy nên, người hiện giờ ở bên anh là em, Sau này người nắm tay đi cùng anh cũng là em. Em là toàn bộ hiện tại và tương lai của anh, Trình Thu Uyển chỉ là quá khứ của anh thôi. Tô Thư Nghi, em có hiểu điều này không? Cố Mặc Ngôn không nói những câu này ra. Nghe thấy lời Cố Mặc Ngôn nói trước khi đi, Tô Thư Nghỉ ngồi thụp xuống đất, ôm đầu gối suy sụp khóc lớn. Đúng vậy, Trình Thu Uyển đã chết rồi, cô còn muốn tranh giành với một người đã chết như thế nào đây? Tô Thư Nghi biết hôm nay mình gây sự vô cớ, Cố Mặc Ngôn chưa từng giấu diếm chuyện giữa anh với Trình Thu Uyển, bởi vì Cố Mặc Ngôn nên Trình Thu Uyến mới gặp bất hạnh, bản thân không nên như Vậy. Nhưng gần đây tần suất Trình Thu Uyển xuất hiện trong cuộc sống của bọn họ thêm tăng. Nước hoa, loài hoa, quần áo cô thích, cùng với tin tức phủ sóng toàn mạng, cộng thêm thái độ của Cố Mặc Ngôn với những chuyện này, Tô Thư Nghi cảm thấy bản thân sắp bị ép đến điên rồi. Cô cởi bộ quần áo lôi thôi trên người ra, vứt vào thùng rác bên cạnh. Cô chạy vào phòng tắm, mở vòi nước, mặc kệ nước đang lạnh mà xoa mặt mình thật mạnh, hy vọng có thể xoá đi toàn bộ dấu vết của Trình Thu Uyển cùng với nước mắt. Sau khi tăm rửa xong, Tô Thư Nghi mặc đồ ngủ, toàn thân cuộn tròn trên giường. Nhìn căn phòng ngủ trống trải, không khỏi vùi mặt vào đầu gối, lại một lần nữa khóc nấc lên. Cô không biết mình đã ngủ thiếp đi thế nào, sáng sớm hôm sau, Tô Thư Nghi bị tiếng điện thoại đánh thức, cô không nhìn tên người gọi mà nhận cuộc gọi luôn.