Chương 531 ‘Alo.’ Sau khi lên tiếng, Tô Thư Nghi mới phát hiện giọng mình cực kỳ khàn. “Thư Nghị, là cháu à?” Người ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy giọng nói, dường như cũng không chắc chăn lắm hỏi. ‘A, ông ạ, là cháu đây, sao vậy ạ?” Nghe thấy giọng ông cụ Cố, Tô Thư Nghi vội vàng ngồi dậy, đưa điện thoại ra xa hơn, ho khan hai tiếng sau đấy mới đưa điện thoại đến trả lời. “Cháu bị ốm à? Sao giọng khàn thế.” Ông cụ Cố hơi lo lắng. Không đâu, ông ơi cháu không sao, ông đừng lo cho cháu.” “Không sao thì tốt, người trẻ tuổi phải biết chăm sóc bản thân mình, biết chưa?” Ông cụ Cố vần không yên tâm dặn dò một câu. ‘Chuyện lần trước cháu nhờ ông điều tra, giờ đã có kết quả rồi, chỉ sợ nói qua điện thoại sẽ không rõ ràng được, cháu đến chỗ ông một chuyến đi, ông muốn nói chuyện trực tiếp với cháu.’ Giọng điệu ông cụ Cố có phần nghiêm túc. Nghe nói vụ án bắt cóc Cố Mặc Ngôn có manh mối, Tô Thư Nghỉ vô cùng lo lắng: “Vâng ông nội, cháu tới ngay đây.” Sau khi cúp điện thoại, Tô Thư Nghỉ có tinh thần hẳn lên, nhanh chóng rời giường, sửa soạn rồi đi đến nhà họ Cố. Phòng làm việc của nhà họ Cố. “Ngồi đi, cháu xem cái này trước đã.” Ông cụ Cố đưa cho Tô Thư Nghi một túi hồ sơ. Vội vàng lấy tài liệu bên trong ra, Tô Thư Nghi nghiêm túc đọc. Xem xong, gương mặt cô đầy vẻ kinh hãi và không thể tin được. Tài liệu gốc nói tại hiện trường vụ hỏa hoạn năm đó, ngoài dấu vết Cố Mặc Ngôn rời đi, còn phát hiện bằng chứng một người khác nữa rời đi. . Nhưng hiện trường vụ hỏa hoạn chỉ có Cố Mặc Ngôn và Trình Thu Uyển, Trình Thu Uyển đã chết, Cố Mặc Ngôn đã trốn thoát vậy người còn lại là ai? “Ông nội, rốt cuộc thế này là thế nào?” Cô khó hiểu nhìn ông cụ Gố: “Sao lại có người khác rời khỏi nữa?” Liếc nhìn Tô Thư Nghi, ông cụ Cố trả lời: “Thực ra, vụ hỏa hoạn lúc đó còn gây ra một vụ nổ, thi thể của Trình Thu Uyển đã bị hủy đến độ không thể nhận dạng được, rất khó để đối chiếu DNA để chứng thực. Cuối cùng, vẫn phải căn cứ vào mấy sợi tóc còn sót lại được tìm thấy tại hiện trường để xác nhận răng thi thể lúc đó là Trình Thu Uyển. “Vậy nên, rất có thể thi thể lúc đó hoàn toàn không phải là Trình Thu Uyển.” Ánh mắt của ông cụ Cố trở nên sắc bén. Nếu đúng là như vậy, thì chắc chắn chuyện xảy ra mười năm trước không phải là một vụ án bắt cóc bình thường, đăng sau nhất định còn có bí ẩn khác. Hừ, chờ ông cụ tra ra là kẻ nào dám hãm hại cháu mình như vậy, nhất định ông cụ sẽ cho bọn họ biết tay. Nghe ông cụ Cố nói như vậy, Tô Thư Nghi kinh ngạc, cô muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói cái gì. Trong lúc nhất thời, cô không tiêu hóa nổi những gì ông nội nói. Chẳng lẽ… Trình Thu Uyển thực sự chưa chết? Không thể nào, nếu cô ta chưa chết, tại sao lâu như vậy vẫn không xuất hiện, khiến mọi người đều tưởng rằng cô ta đã chôn thây trong biển lửa rồi? Nhưng nếu cô ta chưa chết thật thì sao? Tô Thư Nghi lại nghĩ tiếp.