Chương 532 Nếu cô ta thực sự còn sống, cô ta sẽ quay lại tìm Cố Mặc Ngôn ư? Và lúc đó, Cố Mặc Ngôn sẽ làm gì, bản thân mình nên làm gì? “Chuyện này còn chưa điều tra rõ, hiện giờ tất cả đều chỉ là suy đoán thôi.” Nhìn Tô Thư Nghi thất thần, ông cụ Cố cũng đoán được cô đang nghĩ cái gì. “Cháu đừng nghĩ linh tinh, ông sẽ cho người tiếp tục điều Llf2k.., Tô Thư Nghi đang chìm trong suy nghĩ của chính mình đã không nghe rõ sau đó ông cụ Cố nói gì, cũng không biết mình đã rời khỏi nhà họ Cố bằng cách nào. Đi trên đường, Tô Thư Nghi càng nghĩ càng thấy rối, cô muốn gọi điện thoại nói về chuyện này với Cố Mặc Ngôn. Cô lấy điện thoại di động ra, tìm số của Cố Mặc Ngôn, nhưng lần lữa mãi vẫn không gọi. Nghĩ hôm qua mình mới cãi nhau với Cố Mặc Ngôn xong, Tô Thư Nghi do dự mấy lần, cuối cùng tắt điện thoại. Một lúc sau, Tô Thư Nghỉ lại lấy điện thoại ra, tìm một dãy số rồi bấm gọi. Trừ anh ta ra, Tô Thư Nghi không thể nghĩ ra có ai để thảo luận về chuyện này. “Tô Thư Nghi? Có chuyện gì thế?” Trình Nam Quyền hơi bất ngờ khi nhận được điện thoại của Tô Thư Nghi. ‘Bây giờ anh đang ở đâu? Tôi có chuyện muốn nói với anh.” ‘Giờ tôi đang ở công ty, có chuyện gì à, quan trọng lắm không?” Nghe ra sự nghiêm túc trong giọng nói của Tô Thư Nghỉ, sắc mặt Trình Nam Quyền trở nên nghiêm túc. “Gặp rồi nói, bây giờ tôi tới tìm anh.” “Có tìm được chỗ không? Có cần tôi đến đón không?” “không cần, tôi biết chỗ, đợi tôi ở quán cà phê dưới lầu công ty anh, lát nữa gặp.” Sau khi cúp điện thoại, Tô Thư Nghi lập tức chạy đến công ty của Trình Nam Quyền. Khi đến nơi, Trình Nam Quyền đã ngồi trong quán cà phê đợi cô. Tô Thư Nghỉ ngồi xuống rồi, Trình Nam Quyền cười nói: “Vì không biết khẩu vị của cô nên tôi gọi Blue Mountain cho cô, không biết cô có thích không?” ‘ Vâng, cảm ơn.” Tô Thư Nghi cũng cười với Trình Nam Quyền. Cầm ly cà phê trước mặt lên uống một ngụm, vị hơi đăng khiến tâm trạng bất an của cô thoáng bình tĩnh lại, suy nghĩ cũng dần tỉnh táo hơn. “Cô tìm có chuyện gì?” Trình Nam Quyên biết chắc chắn là có chuyện quan trọng, nếu không Tô Thư Nghi sẽ không đi tìm mình. Sau một hồi im lặng, Tô Thư Nghi nói với Trình Nam Quyền tin tức mình nghe được †ừ chỗ ông nội. Nghe những lời Tô Thư Nghi nói, Trình Nam Quyền không dám tin, hồi lâu không nói gì. _Anh nói xem có khi nào lúc đó em gái anh không chết mà chạy thoát không?” Tô Thư Nghỉ suy nghĩ một hồi, cuối cùng vãn hỏi Trình Nam Quyền. “Nhưng nếu Thu Uyển vẫn còn sống, tại sao bao nhiêu năm nay em ấy không đến tìm tôi? Dâu sao tôi cũng là người thân duy nhất trên đời này của em ấy”” Trình Nam Quyền không thể hiểu được vấn đề này, lẽ nào Thu Uyển thực sự còn sống? Vậy thì tại sao em ấy không đến tìm mình? Tô Thư Nghi cũng không hiểu, sau đó cả hai không nói gì nữa, chìm vào suy tư của riêng mình. Sau một hồi im lặng, Tô Thư Nghi nghe thấy Trình Nam Quyền lẩm bẩm như mất hồn: ‘Sắp đến ngày giỗ của Thu Uyển rồi…” Tô Thư Nghi ngẩng đầu nhìn Trình Nam Quyền. Người đàn ông đối diện toát ra vẻ buồn bã không hề che giấu, khiến người ta chỉ muốn bước tới cho anh ta một cái ôm an ủi.