Chương 544 Không biết mình là ai, cũng không biết tại sao lại ở bệnh viện. Y tá của bệnh viện nói với em rằng là một người lao công hơn 40 tuổi đưa em tới bệnh viện, những việc trước kia cũng là người lao công đó nói với em. Sau khi nói xong, Trình Thu Uyển nhìn Cố Mặc Ngôn với ánh mắt nghiêm túc, dường như sợ anh không tin những gì cô ta nói. Nhưng Cố Mặc Ngôn chỉ nhìn chằm chằm vào tách trà, tâm trạng khó đoán, không biết đang nghĩ gì, không hề nhìn cô ta. “Vậy mấy năm nay em đã đi đâu! Giờ có còn nhớ anh là ai không?” Nghe thấy Trình Thu Uyển mất trí nhớ, Trình Nam Quyền vội xoay người Trình Thu Uyển lại, nhìn thẳng vào cô ấy và hỏi, sợ cô ấy đã quên mất người anh trai này. ‘Anh à.’ Trình Thu Uyển dở khóc dở cười đáp lại: ‘Nếu không nhớ rõ, sao em có thể trở về tìm mọi người được chứ?” Trình Nam Quyền chẳng hề nhận ra câu hỏi của mình ngu ngốc cỡ nào, nghe thấy Trình Thu Uyển vẫn còn nhớ rõ mình thì mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm: “Thế sau vụ việc đó em đã đi đâu?” “Lúc đó, sau khi ra viện, em cũng không biết bản thân nên đi đâu về đâu nữa. Trên người không một xu dính túi, em đành tìm đại một nhà hàng nào đó xin vào làm phục vụ. Họ thấy ngoại hình của em không tệ nên đồng ý cho em thử việc một thời gian.” “Có một lần trong lúc bưng đồ ăn, em bất cẩn làm đổ nước canh lên người một khách nam, vị khách kia thấy em khá… Trình Thu Uyển dừng lại, không nói tiếp nữa, nhưng mọi người đều hiểu ý cô ấy là gì. Mặt mày Trình Nam Quyền tối sầm lại: “Sau đó ông ta động tay động chân với em, trong lúc tức giận em đã cầm ly nước trên bàn hắt vào mặt ông ta. Ông ta thấy thái độ của em khá cứng rắn thì không quấy rối em nữa nhưng vẫn cố chấp bám riết không tha, nhất quyết bắt nhà hàng sa thải em mới chịu bỏ qua. Vừa hay lúc đó trong nhà hàng có một cặp vợ chồng đang ăn cơm đã chứng kiến toàn bộ sự việc nên ra mặt nói chuyện giúp em, nhưng cuối cùng em vấn bị nhà hàng đuổi đi. Cặp vợ chồng đó rất bất mãn với cách làm việc của nhà hàng nhưng chẳng thể làm gì được, chỉ đành an ủi em vài câu. Trong lúc hai bên trò chuyện, hai người họ biết được hoàn cảnh của em thì động lòng thương. Họ nói rằng con gái hai người cũng vừa qua đời vì gặp phải chuyện không may, nếu em không nhớ ra gia đình mình là ai, lại một thân một mình không nơi nương tựa, vậy thì họ muốn nhận em làm con gái nuôi, mai mốt về sống chung với họ. Lúc ấy em cũng không biết phải làm gì nữa, đành đồng ý luôn, sau đó cùng họ di cư sang nước M. Mấy năm nay em vấn sống và sinh hoạt bên đó.” Nghe Trình Thu Uyển kể về cuộc sống những năm gần đây xong, Trình Nam Quyền hơi đau lòng, cô ấy vốn là cô cả nhà họ Trình, hẳn là phải sống một cuộc đời giàu sang, được mọi người nâng niu, chiều chuộng mới đúng: “Thu Uyển, mấy năm nay em chịu nhiều cực khổ rồi.” Trình Thu Uyển mỉm cười với Trình Nam Quyền: ‘Mấy năm nay bố mẹ nuôi chăm sóc em rất tốt, họ dành hết tình thương cho cô con gái đã mất trao cho em, anh à, anh không cần lo cho em đâu.” Sau khi an ủi Trình Nam Quyền, Trình Thu Uyển nói tiếp: “Mấy tháng trước, trong lúc em đi du lịch với bạn thì không may bị té, đầu đập vào đá, hôn mê bất tỉnh ngay tại ãu chô. ‘Lúc tỉnh lại, em bỗng nhớ ra rất nhiều chuyện trong quá khứ, bấy giờ mới biết được bản thân mình là ai, sau đó em vội vàng bay từ nước M về tìm mọi người.” “Chỉ là…” Trình Thu Uyển đưa mắt nhìn thoáng quá Cố Mặc Ngôn, rồi lại cụp mắt xuống, giọng cũng nhỏ đi: “Chỉ là em không ngờ…” Tuy Trình Thu Uyển không nói hết câu, nhưng chẳng có ai không hiểu ý cô ấy cả: Chỉ là không ngờ Cố Mặc Ngôn đã kết hôn.