Chương 545 Nhìn thấy ánh mắt Trình Thu Uyển nhìn mình không chỉ chất chứa ưu thương, bất lực, mà còn pha lẫn chút oán trách, Cố Mặc Ngôn khó tránh khỏi cảm thấy hơi động lòng. Sau một hồi trầm ngâm, Cố Mặc Ngôn nói với Trình Thu Uyển: “Em không có chuyện gì thì tốt rồi” Tiếc thay biểu cảm của anh rất đạm mạc, như đang đối diện với một người bạn cũ đã nhiều năm không gặp chứ không phải với một người mình từng yêu. Thấy Cố Mặc Ngôn chỉ nói mỗi một câu như vậy chứ không còn cử chỉ quan tâm gì khác, Trình Thu Uyển hơi đau lòng, chẳng lẽ những lời đồn thổi bên ngoài là thật, anh đã quên mình rồi thay lòng đổi dạ yêu Tô Thư Nghi sao? Trình Thu Uyển ép bản thân phải bỏ cảm xúc dư thừa trong lòng ấy, sau đó đứng dậy đi về phía Tô Thư Nghỉ, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô. Trình Thu Uyển nở nụ cười ngại ngùng với Tô Thư Nghĩ: “Thư Nghị, tôi thật sự không cố tình gạt cô thân phận của tôi đâu. Lúc vừa hay tin Cố Mặc Ngôn đã kết hôn, thú thật tôi vô cùng tò mò về vợ của anh ấy, nên lúc chủ biên tập của các cô bảo muốn phỏng vấn tôi, tôi mới chỉ định cô.” ‘Sau khi trò chuyện với cô, tôi phát hiện Con người cô quả thật rất tốt, tôi thật sự muốn làm chị em tốt cũng như bạn tốt với cô. Nhưng tôi sợ nếu nói cho cô biết thân phận của mình, cô sẽ không muốn kết bạn với tôi nữa, tôi không muốn đánh mất người bạn như cô.” “Thư Nghị, tôi rất thích cô, cũng cảm thấy cô và Cố Mặc Ngôn rất xứng đôi. Nếu người Cố Mặc Ngôn thích chính là cô, tôi thành tâm chúc phúc cho hai người.” Trình Thu Uyển nắm lấy tay Tô Thư Nghị, cẩn thận van nài: “Nên là cô đừng giận tôi nữa, được không?” Thấy vẻ mặt áy náy cũng như thái độ cẩn thận xin lỗi mình của Trình Thu Uyển, nhất thời Tô Thư Nghi cũng không biết phải đáp lại thế nào, chỉ đành nói: ‘Không đâu, sao tôi lại trách cô được chứ.” “Tôi biết cô sẽ không trách tôi mà.” Trình Thu Uyển vui vẻ mỉm cười, nhích lại gần Tô Thư Nghỉ thêm một chút: “Quả nhiên tôi không nhìn lầm người.” ‘A- Tô Thư Nghỉ hít sâu một hơi, vừa nấy lúc Trình Thu Uyển nhích người về phía cô đã không cẩn thận đụng trúng vết thương trên chân cô, cơn đau nhói truyền thẳng lên não khiến cô phải nhăn nhó. ‘Sao vậy?” Trình Thu Uyển cúi đầu nhìn chân Tô Thư Nghị, giật mình nói: “Sao chân cô lại thành ra thế này?” ‘Không sao đâu” Tô Thư Nghi lắc đầu, nở nụ cười miễn cưỡng. Kỳ thật cô đau chết đi được. Từ lúc bị thương đến giờ cũng đã được mội lúc, chân cô sưng hết cả lên từ lâu, toi hơn là sáng nay cô còn mang giày cao gót nữa chứ. Tình hình ban nấy quá cấp bách, cô lại không thể đi chân trần, chỉ đành cố nhét đôi chân bị thương của mình vào cặp giày kia, báo hại bây giờ cả chân vừa tê, vừa ngứa, lại còn đau. Lúc này Cố Mặc Ngôn mới chú ý tới chân Tô Thư Nghỉ đã bị thương. Anh cau mày, bước nhanh đến trước mặt Tô Thư Nghi rồi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nâng mắt cá chân Tô Thư Nghi lên, cẩn thận giúp cô gỡ đôi giày cao gót trên chân xuống. Trái ngược với động tác nhẹ nhàng trên tay, lúc này mặt Cố Mặc Ngôn trông rất nghiêm nghị và lạnh lùng, thậm chí còn xen lẫn chút tự trách khó mà phát hiện ra. Cố Mặc Ngôn gọi người hầu tới, ra lệnh cho họ lấy một thau nước ấm và một cái khăn tới đây ngay. Anh nhận lấy cái khăn, nhúng vào thau nước ấm, vắt khô, sau đó cẩn thận lau đi vết bùn đất và máu khô đọng trên chân Tô Thư Nghi. Chân Tô Thư Nghi sưng to gấp đôi bình thường, trên da còn đọng vệt máu, Cố Mặc Ngôn không kìm nổi lửa giận trong lòng nữa, mấy người này đúng là…! Sau khi lau khô, Cố Mặc Ngôn lại cầm một cái khăn bọc quanh chân Tô Thư Nghi rồi đứng dậy, quay đầu nói với Trình Nam Quyền và Trình Thu Uyển một câu: “Chúng tôi đi trước.” Kế tiếp, Cố Mặc Ngôn khom lưng, ôm ngang Tô Thư Nghi lên và bước về phía cửa. Thấy Cố Mặc Ngôn dịu dàng xử lý vết thương cho Tô Thư Nghi, giờ còn ôm Tô Thư Nghỉ bỏ đi không thèm ngoái đầu nhìn lại, thậm chí còn chẳng nhìn mình lấy một lần, mặt mày Trình Thu Uyển tối lại, móng †ay căm sâu và lòng bàn tay.