CHƯƠNG 643 Cố Mặc Ngôn gật đầu với ông cụ Cố, sau đó xoay người đi về phía thang máy. Lúc xuống dưới tầng, Dương Tùng Đức đã mở sẵn cửa xe chờ anh. Sau khi Cố Mặc Ngôn lên xe, Dương Tùng Đức lái xe phóng như bay, chẳng mấy chốc đã đến bệnh viện. Cố Mặc Ngôn chạy thẳng một mạch đến phòng bệnh của Tô Ninh Kiều, vô tình quay lại thì thấy hình như dáng người đang ngồi khóc trên ghế là Tô Thư Nghi. Anh dừng lại nhìn kỹ hơn, đúng là Tô Thư Nghi thật. Tô Thư Nghi đang chìm đắm trong tiếng khóc của mình, không thể ngừng được. Cô đột nhiên cảm thấy có ai đó đang ngồi xổm xuống trước mặt mình. Ngẩng đầy nhìn bóng dáng lờ mờ trước mặt, nước mắt Tô Thư Nghỉ trào như suối. “Cố Mặc Ngôn, hu hu…’ Tô Thư Nghỉ nhào vào lòng Cố Mặc Ngôn, òa khóc như cuối cùng cũng tìm được chỗ dựa. Cố Mặc Ngôn ôm chặt Tô Thư Nghi vào lòng, đau lòng vuốt ve lưng cô: ‘Không sao, anh đây rồi, có anh ở đây, không sao đâu, đừng khóc nữa.” Nghe Cố Mặc Ngôn an ủi, Tô Thư Nghi không những không nín khóc mà còn khóc to hơn: “Cố Mặc Ngôn, em nên làm gì bây giờ, em không biết phải làm sao bây giờ nữa? Bác sĩ nói em có thể hiến tủy cho mẹ, nhưng chẳng may không tương thích thì phải làm sao đây? Nếu em không cứu được mẹ thì em phải làm sao đây?” “Có anh mà, anh sẽ giúp em xử lý ổn thỏa. Em tin anh đi, chắc chắn sẽ không sao đâu.” Cố Mặc Ngôn tiếp tục nhẹ nhàng an ủi Tô Thư Nghi. “Nếu của em không tương thích thì anh sẽ giúp em tìm người tương thích. Trong nước không có thì chúng ta tìm ở nước ngoài. Trên đời này có nhiều người như vậy, dù sao cũng sẽ có người có tủy tương thích với mẹ em. Em yên tâm, chắc chắn anh sẽ nghĩ cách cứu mẹ, em đừng lo lắng quá nhiều, được không?” “Thật sao?” Tô Thư Nghi ngước đôi mắt đâm lệ nhìn Cố Mặc Ngôn, như đang nhìn vào tín ngưỡng duy nhất của mình. “Ừ”’ Cố Mặc Ngôn vươn tay lau nước mắt giúp Tô Thư Nghi: “Thật, chắc chắn mẹ sẽ không sao đâu, em tin anh, được không?” “Em tin anh.” Tô Thư Nghỉ gật mạnh đầu: “Em tin anh, Cố Mặc Ngôn. Anh nói mẹ không sao thì chắc chắn mẹ sẽ không saoØ. “Ngoan.” Cố Mặc Ngôn đau lòng vuốt ve khuôn mặt của Tô Thư Nghỉ: “Vậy chúng ta vào thăm mẹ trước nhé?” “Đừng!” Tô Thư Nghỉ vội vàng ngăn lại: “Em còn chưa nói cho mẹ biết bà ấy bị mắc bệnh ung thư máu. Hơn nữa, em cũng không muốn mẹ thấy em như này.” “Vậy chúng ta về nhà trước nhé?” Cố Mặc Ngon nhẹ giọng khuyên nhủ. “Vâng”“ Cố Mặc Ngôn bế Tô Thư Nghi đã khóc đến mệt lên, xoay người đi ra ngoài bệnh viện. Trên đường về nhà, Cố Mặc Ngôn vẫn ôm Tô Thư Nghỉ vào lòng. Có lẽ bởi vì khóc mệt rồi nên Tô Thư Nghi tựa vào vai Cố Mặc Ngôn một lát liền ngủ thiếp đi, trên khóe mi còn vương vài giọt nước mắt, trông vô cùng đáng thương. Sau khi về nhà, Cố Mặc Ngôn bế Tô Thư Nghỉ ra khỏi xe. Có lẽ Tô Thư Nghi thật sự quá mệt mỏi nên dọc đường cô không hề tỉnh giấc. Cố Mặc Ngôn bế Tô Thư Nghi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô nằm trên giường.