Chương 652 “Bác sĩ bảo cũng được một tháng rồi.’ Tô Thư Nghi cúi đầu xoa bụng mình rồi dịu dàng nói. Cô không ngờ đứa trẻ này đã ở trong cơ thể cô được một tháng rồi. Tại sao trước đây cô lại không có cảm giác gì vậy nhỉ? “Một tháng ư?” Cố Mặc Ngôn lẳng lặng tính ngày trong lòng, gương mặt của anh lập tức càng trở nên khó coi hơn, một tháng trước chính là ngày Tô Thư Nghi bị bắt cóc. Như thế có nghĩa là, rất có khả năng đứa bé này vốn không phải là con của anh và Tô Thư Nghi. “Vâng.” Tô Thư Nghỉ gật đầu, cô không chú ý đến ban nấy nét mặt của Cố Mặc Ngôn đã thay đổi: “Nếu tính ngày thì chắc em đã mang thai vào tối trước ngày em bị bắt DỌC Cố Mặc Ngôn nhớ ra, buổi tối trước ngày Tô Thư Nghĩ bị bắt cóc, đúng là hai người đã từng thân mật, có điều trùng hợp như thế thật sao? Ngày trước bọn họ mong mỏi muốn có một đứa con nhưng mãi vẫn không thấy Tô Thư Nghi mang thai, sao cô lại mang thai vào đúng buổi tối hôm đó được chứ? Cố Mặc Ngôn cho rằng chuyện này sẽ không thể trùng hợp được như thế. Nếu thế thì đứa trẻ này không phải là con của anh và Tô Thư Nghi, mà là Tô Thư Nghỉ đã mang thai nó sau khi bị làm nhục. Nghĩ vậy, Cố Mặc Ngôn lại nhớ tới cảnh tượng bốn thăng đàn ông lôi kéo quần áo của Tô Thư Nghi, anh thấy mình sắp không khống chế nổi cơn thịnh nộ trong lòng nữa rÕI. Cố Mặc Ngôn năm chặt tay lại, anh căm hận nói thầm trong lòng: “Cố Thành Vũ, rồi có một ngày tôi sẽ khiến anh phải trả một cái giá thật đắt cho hành động này của mình!” Cảm nhận được cơn giận của Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghỉ không biết phải làm sao. Tại sao từ lúc Cố Mặc Ngôn biết cô mang thai đến giờ, cô lại không nhìn ra được một chút vui vẻ nào trên gương mặt của anh vậy? “Cố Mặc Ngôn, rốt cuộc anh bị làm sao vậy?” Tô Thư Nghi tức giận chất vấn Cố Mặc Ngôn: “Chẳng phải trước đây anh vẫn luôn muốn có một đứa con sao? Sao bây giờ trông anh có vẻ như không vui vậy.” “Không phải, Thư Nghị, anh…” Cố Mặc Ngôn không biết phải giải thích thế nào với Tô Thư Nghi. Nghĩ tới chuyện bây giờ Tô Thư Nghi đang mang thai con của kẻ khác, anh ước gì mình có thể tìm ra bốn kẻ kia rồi băm chúng thành nghìn mảnh. Hơn nữa, vừa rồi khi nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của Tô Thư Nghi khi nói cho anh biết tin cô đang mang thai, Cố Mặc Ngôn thấy khó chịu giống như trái tim của mình bị kim đâm vào vậy. Thú thật, bây giờ Cố Mặc Ngôn không muốn nhìn thấy Tô Thư Nghi lắm, với anh mà nói nụ cười của cô khi nhắc đến đứa trẻ đối giống như con dao đang cứa xéo người anh vậy. Nhưng anh cũng hiểu được rất rõ một điều, chuyện này không phải là lỗi của Tô Thư Nghỉ, cô mới là người bị hại lớn nhất trong chuyện này. Nếu như muốn oán giận thì anh chỉ có thể giận bản thân, là anh không bảo vệ tốt cho Tô Thư Nghi nên mới để chuyện như hiện tại xảy ra thế này. Suy nghĩ một lát, Cố Mặc Ngôn nghiêm †úc nhìn Tô Thư Nghỉ, nhưng giọng nói của anh lại vô cùng dịu dàng: “Thư Nghị, hay là chúng mình bỏ đứa con này đi.” Anh không cho phép Tô Thư Nghỉ sinh ra đứa con của người khác. Nếu như đứa trẻ này thật sự được sinh ra, Cố Mặc Ngôn nghĩ là cả đời này anh cũng không thể đối mặt với nó, chứ đừng nói đến chuyện coi nó như con đẻ của mình, thậm chí có thể anh còn hận đứa trẻ này nữa. _Anh nói gì vậy!” Tô Thư Nghỉ đứng bật dậy từ ghế sô pha rồi nhìn Cố Mặc Ngôn bằng ánh mắt không thể tin nổi: “Sao anh lại nói ra được những lời ấy được chứ, đây là con của chúng ta mài” “Thư Nghi, em nghe anh nói đã.” Cố Mặc Ngôn đứng dậy nắm lấy vai cô, anh nghiêm †úc nói: ‘Chúng ta không thể sinh đứa bé này ra.” “Tại sao lại không thể sinh?” Tô Thư Nghi kích động nhìn Cố Mặc Ngôn rồi hỏi, cô không chấp nhận được những lời Cố Mặc Ngôn nói. “Thư Nghi, em khoan kích động vội.’ Cố Mặc Ngôn cố gắng an ủi Tô Thư Nghi: ‘Đây không phải là lúc đứa trẻ này nên xuất hiện, em không thể sinh nó ra được. Nếu như em thật sự muốn có con thì đợi thêm một khoảng thời gian nữa chúng ta hãng sinh con được không?”