Chương 921 “Chị Thư Nghi, chị nhìn kìa, nước biển bên kia xanh thật, bãi biển cũng trắng nữa, nếu đi chân trần trên đó chắc chản rất dễ chịu, rất hưởng thụ cho xem.” Hiểu Khiết nói với vẻ khao khát. Trình Thư Nghi mỉm cười quay đầu nhìn Hiểu Khiết rồi cũng nhìn bãi biển phía xa. Sở dĩ cô thích đảo Phuket là vì bãi cát, biển và ánh nắng nơi đây. Chỉ nhìn từ xa cũng có thể cho người ta sức mạnh thanh lọc tâm hồn, quên đi mọi ưu phiền. Từ phía sau nhìn Trình Thư Nghi tươi cười, Cố Mặc Ngôn cũng cười theo. Anh nhớ cô từng nói với mình nơi cô đi du lịch sau này nhất định phải có biển, đó là thứ cô thích nhất. Khi đó họ còn bàn với nhau khi nào cả hai cùng có thời gian, đi nơi nào thì thích hợp, chỉ là không ngờ sau đó không còn cơ hội nữa. Sở dĩ lần này anh chọn đi du lịch ở hải đảo cũng là để bù đắp nỗi tiếc nuối giữa hai người. Bất kể Trình Thư Nghi có biết tâm ý của anh hay không, nhưng bây giờ nhìn thấy cô cười, anh đã rất hài lòng rồi. Sau khi đến khách sạn, nhìn trang thiết bị lộng lẫy bên trong, mọi người lại một lần nữa thầm cảm thán sự giàu có của sếp tổng. Nhờ phúc của tổng biên tập mà lần này họ thật sự hời to. Khi sắp xếp phòng, đồng nghiệp của toà soạn tạp chí đều ở phòng ghép, chỉ có Cố Mặc Ngôn và Trình Thư Nghi là được ở riêng mỗi người một phòng. Nhưng một người là tổng biên tập, một người là sếp tổng, đương nhiên mọi người sẽ không có ý kiến gì. Sau khi mọi người phân phòng xong, Cố Mặc Ngôn đi tới chỗ Trình Thư Nghi và nói: “Thư Nghi, nếu đã phân chia phòng xong thì em đưa mọi người lên trước đi. Anh còn chút việc công phải xử lý, cần gọi điện cho Dương Tùng Đức, lát nữa sẽ lên sau, một lúc nữa sẽ có hướng dẫn viên tới sắp xếp hành trình cụ thể” “Được.” Trình Thư Nghi gật đầu, trong lòng vẫn còn cảm thấy xấu hổ vì chuyện trên máy bay, cô có hơi không dám nhìn thẳng vào. Cố Mặc Ngôn: “Anh làm việc của mình đi, tôi sẽ thông báo cho mọi người.” “Ừm”” Trong mắt Cố Mặc Ngôn hiện lên vẻ suy tư sâu xa, sau đó anh quay người rời đi. Trình Thư Nghi đi tới trước mặt mọi người, truyền đạt ý của CốMặc Ngôn cho họ: “Bây giờ mọi người về phòng nghỉ ngơi một lúc đi, lát nữa sẽ có hướng dẫn viên sắp xếp lịch trình cụ thể sau.” Nghe vậy, mọi người đều đáp “vâng”, sau đó mang theo hành lý trở về phòng của mình, Trình Thư Nghi cũng cầm hành lý và chìa khoá phòng đi lên lầu. Lúc này, một người phục vụ đột nhiên tiến lên cầm lấy hành lý trong tay cô, dùng tiếng nước T lưu loát nói: “Để tôi giúp cô mang hành lý lên phòng.” “Anh là người nước T?” Trình Thư Nghi ngạc nhiên mừng rỡ hỏi “Tôi là người nước T, đã làm việc ở đây được hai năm rồi.” Người phục vụ vừa trả lời vừa xách hành lý của Trình Thư Nghi vào thang máy. Trình Thư Nghi vội vàng đi theo: “Thật ra tôi tự làm được mà, làm phiền anh rồi.” “Không phiền, vừa nãy đã có một anh cho tôi tiên boa rồi.” Người phục vụ cười đáp, hơn nữa người đó còn rất hào phóng, hôm nay mình đúng là may mắn. Nghe người phục vụ nói thế, Trình Thư Nghi ngơ ra, có một anh ư? Chẳng lẽ là Cố Mặc Ngôn? Trình Thư Nghi còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng vấn đề này thì thang máy đã dừng lại. Cô theo người phục vụ ra khỏi thang máy, lúc này mới phát hiện phòng của mình ở tầng trên cùng. Hơn nữa tầng trên cùng chỉ có một phòng của cô, những người khác của toà soạn tạp chí đều ở tầng dưới. Trình Thư Nghi mở cửa phòng, phát hiện bên trong là phòng theo căn. Chẳng phải đã nói đặt cho cô phòng tiêu chuẩn sao? Thế này là thế nào?