Chương 922 Sau khi chuyển hành lý vào phòng, người phục vụ cúi người với Trình Thư Nghĩ: “Mong cô có thể hưởng tuần trăng mật ngọt ngào ở đây cùng chồng của mình.” Nói xong, người phục vụ đang định rời đi thì bị Trình Thư Nghi giữ lại, cô khó hiểu hỏi: “Anh nói vậy là có ý gì? Tuần trăng mật gì?” “Cô đang ở phòng trăng mật, chẳng lẽ không phải đến đây hưởng tuần trăng mật sao?” Người phục vụ lo mình nói sai, vội vàng xin lỗi: “Nếu tôi có hiểu lầm điều gì thì mong cô thứ lỗi.” “Phòng trăng mật?” Trình Thư Nghi càng khó hiểu hơn: “Rõ ràng tôi đặt phòng tiêu chuẩn mà.” “Chuyện này thì tôi không biết, cô gọi điện thoại hỏi lễ tân thì hơn đi.” Người phục vụ cung kính đáp lại câu này rồi xoay người ra khỏi phòng. Trình Thư Nghi về phòng bấm số quầy lễ tân, dùng tiếng Anh lưu loát nói rõ tình hình cho họ, hỏi xem có phải nhầm số phòng của cô không. Nhưng câu trả lời cô nhận được là phòng tiêu chuẩn không đủ chỗ nên đổi cho cô sang phòng trăng mật nhưng giá phòng vẫn như cũ. Thì ra là vậy, nghĩa là cô được lời à? Trình Thư Nghi lắc đầu cười, mở hành lý, lấy ra một bộ quần áo để thay, sau đó đi vào phòng tắm tắm rửa. Đi đường tàu xe mệt mỏi, đổ mồ hôi khắp người, vì vậy cô đi tằm cho dễ chịu. Trình Thư Nghi đang tắm thì đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa. Cô tưởng là nhân viên vệ sinh nên tắt vòi hoa sen, nói vọng ra bên ngoài: “Có người đang tắm, xin mời ra ngoài cho” Nhưng mãi không nghe thấy đối phương đáp lại mình, lúc này Trình Thư Nghi bắt đầu thấy hơi sợ, chẳng lẽ không phải nhân viên khách sạn? Vậy sẽ là ai? Sao có thể mở được cửa phòng cô? Trình Thư Nghi vội vàng mặc áo choàng tắm vào, thận trọng bước ra khỏi phòng tắm, tim đập thình thịch liên hồi. Nếu gặp cướp hay gì đó, cô có thể ứng phó được không? Chắc chản là không. Trên tầng này chỉ có một phòng của cô, không biết hét to hô cứu thì người khác có nghe thấy không? ©ô bước chậm từng bước về phía cửa, căng thẳng nuốt nước miếng, tập trung tinh thần nhìn về phía trước, nhưng lại bỗng nghe thấy sau lưng có tiếng động. Trình Thư Nghi giật mình kinh hãi, vội vàng quay đầu nhìn lại, nhưng không ngờ còn chưa thấy ai thì lại vì dép dính nước quá trơn mà ngã nhào xuống. Cô nhắm mắt theo bản năng, chờ đợi cơn đau đớn khi mình ngã xuống, nhưng đột nhiên lại thấy có người ôm lấy eo mình. Người này không phải định cướp sắc đấy chứ? Trình Thư Nghi bị ý nghĩ trong lòng mình doạ sợ, vội vàng mở mắt ra, không ngờ vừa ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt của Cố Mặc Ngôn xuất hiện trước mắt, hơn nữa trên mặt anh còn đầy lo lắng. *Thư Nghi, em không sao chứ? Có treo chân hay bị thương ở đâu không?” Nhìn thấy là Cố Mặc Ngôn, Trình Thư Nghi thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may không phải cướp, nếu không chỉ có một mình cô trong phòng thì thật sự không biết sẽ có hậu quả thế nào. Nhưng cảm xúc sau đó là tức giận, sao Cố Mặc Ngôn có thể tuỳ tiện ra vào phòng cô như vậy? Trình Thư Nghi vội vàng ra khỏi phòng tắm nên trên người chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm. Cảm nhận cơ thể mềm mại trong vòng tay mình và hương thơm của phụ nữ còn vương trên chóp mũi, Cố Mặc Ngôn chỉ thấy lòng mình nóng ran.