“Lâm Ngọc Linh, vậy anh sẽ nói, những lời anh sắp nói đây đều rất thật lòng, hy vọng em sẽ suy nghĩ kỹ rồi quyết định”
Suy nghĩ một chút rồi Chung Thành kiên định nhìn cô.
Tự nhiên vẻ mặt của anh ta trở nên nghiệm trọng, Lâm Ngọc Linh cảm thấy có chút không quen: “Trước hết anh cứ nói đi”
“Sở dĩ anh tặng em socola là vì anh… anh thích em!” Chung Thành từng chữ một nói ra sự thật.
Lâm Ngọc Linh thì như vừa bị sét đánh rồi được làm nghỉ thức xối nước lên đầu, cô không dám tin những gì mình nghe nhìn chấm chẩm vào Chung Thành.
Anh ta vừa nói gì?
Chung Thành lại thích cô?!
Là do hôm nay cô gặp ảo giác hay là do trạng thái của Chung Thành không ổn?
Hình như để chứng minh cho Lâm Ngọc Linh một lần nữa, Chung Thành nói thêm ở phía sau: “Lâm Ngọc Linh, anh đã thích em từ lâu rồi, anh giúp đỡ em, tiếp cận em cũng bởi vì anh thích em.
Anh biết bây giờ em chắc chắn cảm thấy không chân thật lắm, không sao cả anh có thể chờ quyết định của em, bao lâu anh cũng sẽ chờ!”
Lời nói của anh ta như mạnh mẽ đeo thêm cho Lâm Ngọc Linh mấy cái gông cùm: “Đàn… đàn anh, tại sao anh l “Vi sao anh lại thích em à? Bởi vì sự cứng cỏi của em, em là một cô gái vô cùng đặc biệt có thể khiến người khác phải đau lòng, đương nhiên nếu em đồng ý, từ nay về sau để anh chăm sóc em”
Lâm Ngọc Linh cúi đầu không nói gì, không ai có thể nhìn thấy cảm xúc của cô.
Bầu không khí im lặng cứ kéo dài làm cho Chung Thành cũng tỉnh táo lên nhiều.
Đến lúc đó anh ta mới ý thức được quyết định nhất thời lúc đó của anh ta hoang đường đến cỡ nào.
“Em… em có đồng ý không?”
Mặc dù hối hận đến mức hận không thể cắn lưỡi mình, nhưng mọi chuyện đã rồi cũng không còn gì để hối hận nữa, Chung Thành vẫn kiên trì dò hỏi.
“Tôi không đồng ý”
Lâm Ngọc Linh gần như từ chối ngay lập tức.
Làm sao cô có thể ở bên cạnh Chung Thành được? Cô đã là vợ của người khác rồi, trong tim cô chỉ có Chu Hoàng Anh thôi!
Hy vọng của Chung Thành chỉ vừa mới được thắp lên một chút, trong nháy mắt đã bị dập tắt!bg-ssp-{height:px}
Lâm Ngọc Linh không nhẫn nại, nhìn thẳng vào mắt anh ta, nhẹ giọng mở miệng nói rất rõ ràng: “Đàn anh, anh rất tốt, nhưng tôi chỉ coi anh như anh trai, có thể đã khiến anh hiểu lầm điều gì đó, nhưng tôi chắc chẳn rằng đó không phải là thích”
“Cho nên socola này tôi không thể nhận được” Lâm Ngọc Linh đẩy socola vào tay của Chung Thành, khéo léo từ chối.
Nói xong, Lâm Ngọc Linh chạy trốn.
Cô không thể ở bên cạnh Chung Thành được, mỗi một phút một giây trôi qua đều là sống, hít thở chung một bầu không khí ngột ngạt.
Vừa ra khỏi quán cà phê, cô liền gặp ngay một người ở cửa.
Nhìn kỹ, chính là Trần Tuấn Anh đang nghe trộm.
“Cậu đến đây từ khi nào vậy? Sao không lên tiếng?” Lâm Ngọc Linh ngạc nhiên hỏi.
Trần Tuấn Anh Viễn bĩu môi, vẻ mặt bất mãn nói: “Chị dâu, tên yêu quái đáng ghét trong quán kia là ai vậy! Sao anh ta lại dám phá đám như vậy! Anh ta rõ ràng là đang muốn phá hoại hạnh phúc gia đình của chị và đại ca em.
”
Anh ta còn chưa kịp nói xong Lâm Ngọc Linh đã đưa tay bịt miệng anh ta, ngăn kịp lời nói của anh ta.
Kéo anh ta ra ngoài, sau khi lên xe, Lâm Ngọc Linh lúc này mới dò hỏi: “Vừa rồi cậu nghe lén được gì ở ngoài rồi?”
“Bắt đầu từ lúc người đàn ông kia tỏ tình với chị!” Trần Tuấn Anh nói với vẻ mặt “Em cũng không muốn nghe lén” qua một lúc, anh ta mới lo lắng dò hỏi “Chị dâu, chị thật sự sẽ không đồng ý người đàn ông kia chứ?”
“Sao có thể được!” Lâm Ngọc Linh trực tiếp sảng khoái từ chối: “Tôi đã có Chu Hoàng Anh, sao có thế đồng ý tỏ tình của bất cứ người đàn ông nào nữa”
“Đúng vậy!” Trần Tuấn Anh dang hai tay chống nạnh, anh ta có chút khinh thường nói: “Em thấy người đàn ông kia cũng không bằng một nửa sự vĩ đại của đại ca em Gầy yếu, tính tình dối trá, em nói với chị dâu này, kiểu đàn ông như thế này em thấy không hơn được.
.
”
“Đừng nói nữa, dù sao anh ta cũng là đàn anh của tôi, anh ta cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều, không như những gì anh nói đâu, người ta rất tốt” Lâm Ngọc Linh lên tiếng dừng lại.
Trần Tuấn Anh nhún vai nói một câu rất triết lý: “Vừa nhìn là biết chị không hiểu đàn ông rồi, vô duyên vô cớ làm gì có tình bạn giữa nam và nữ chứ! Đều là do có tình cảm đối với nhau!”