Lâm Ngọc Linh cũng không phản bác.
Nếu là trước đây cô sẽ cảm thấy Trần Tuấn Anh ăn nói bậy, nhưng bây giờ khi nghe Chung Thành thổ lộ với chính mình, cô mới chợt phát hiện ra, hóa ra anh ta đối tốt với cô là vì thích cô.
Hôm nay cô đã bị sốc quá nhiều, cô cần một chút thời gian để bình tĩnh lại.
Cô nhẹ nhàng dặn dò: “Lái xe đi, tôi muốn đến nơi hẹn với Chu Hoàng Anh”
Trần Tuấn Anh cũng không nói nhảm nữa, lên tiếng rồi lái xe rời đi.
Họ hẹn gặp nhau ở một khách sạn gần quân khu, Trần Tuấn Anh đưa Lâm Ngọc Linh lên một phòng bí mật trên mái nhà, vừa mở cửa đã thấy Chu Hoàng Anh đang ngồi trên ghế một cách phóng khoáng, oai hùng trong bộ quân phục.
Đôi chân dài của anh đang gác lên nhau, mặt trên gác một tờ báo, thực sự vô cùng cuốn hút.
Ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào đầu và vai anh, khoảnh khắc này, Lâm Ngọc Linh cảm thấy bao nhiêu cảnh đẹp mà cô từng ngắm cũng không bẵng lúc này.
Nghe thấy động tĩnh, Chu Hoàng Anh lúc này mới ngẩng đầu lên, anh buông tài liệu xuống, đứng dậy khỏi ghế, đi đến trước mặt Lâm Ngọc Linh.
Khuôn mặt anh nở nụ cười rộ lên ánh sáng dịu dàng, anh cẩn thận nói: “Em đến rồi à?”
Lâm Ngọc Linh nhất thời không giấu được xúc động, liền đưa tay nhào vào lòng ngực của Chu Hoàng Anh.
Ngửi thấy mùi thơm cơ thế của anh, lòng cô rốt cuộc cũng tìm được cảm giác trung thành, thân thể cô run mạnh lên rồi dần dần ổn định dần.
Chu Hoàng Anh có thể cảm nhận được sự kỳ lạ của cô, nhíu mày lo lắng dò hỏi: “Làm sao vậy? Có chuyện gì vậy?”
Lâm Ngọc Linh nở một nụ cười miễn cưỡng: “Không có việc gì, chỉ là đột nhiên em cảm thấy có được một người bên mình thật tốt “Em không được lừa anh!”
Chu Hoàng Anh biết dù có hỏi Lâm Ngọc Linh chắc chắn sẽ không thể hỏi được gì, anh dời tầm mắt sang Trần Tuấn Anh đang từng bước đi về phía cửa, khi anh ta chuẩn bị bước ra khỏi phòng, anh ra lệnh: “Tôi muốn nghe sự thật, cậu nói đi”
Bị phát hiện, Trần Tuấn Anh dừng lại, anh ta hi hi ha ha quay đầu, rồi lại cười nói: “Em làm như thế này chẳng phải là để hai người có thời gian ở một mình với nhau sao? Sao vậy, bóng đèn như em thường làm hết phận sự sẽ đi mà?”
Ánh mắt lạnh như băng của Chu Hoàng Anh đã chặn lại cái miệng còn đang muốn nói mấy điều vô nghĩa của Trần Tuấn Anh: “Thực ra cũng không có gì, chỉ là đại ca ngang ngược của em độc thân thời gian dài như vậy, cuối cùng cũng có ai đó đến ngang ngược lại với anh.
Hôm nay khi em đi đón chị dâu, tình cờ nghe thấy một người đàn ông tình cảm chân thành chia tay với chị dâu!”
“Trần Tuấn Anh, cậu đừng nói lung tung!”
Nhìn thấy Chu Hoàng Anh mặt tối như đáy nồi, để đề phòng tai nạn xảy ra, Lâm Ngọc Linh vội vàng ngăn lại.
Nhưng dù sao cũng không sai lầm, Trần Tuấn Anh hợp tác ngậm miệng: “Là do đại ca bảo em nói.bg-ssp-{height:px}
.
”
Trong nháy mắt, cả hai cánh tay của Trần Tuấn Anh nổi đầy da gà, Chu Hoàng Anh đang nhìn anh ta với ánh mắt lạnh buốt.
Đi theo anh lâu như vậy, Trần Tuấn Anh làm sao có thể không biết là anh ghen đến độ phát hỏa luôn rồi!
“Em… em đi ra đây!”
Trần Tuấn Anh chạy nhanh còn hơn thỏ, không thể trêu vào anh được!
Chỉ để lại một mình Lâm Ngọc Linh trong căn phòng này chịu đựng, nhìn ánh mắt Chu.
Hoàng Anh gần như muốn ăn cô, cô cũng không chịu được áp lực!
“Em đi gọi phục vụ đem cơm lên!”
Lâm Ngọc Linh tìm cớ chuẩn bị chuồn, nhưng trước khi tay cô chạm vào tay nắm cửa, đột nhiên một âm thanh “ầm” vang lên, cánh cửa phía sau cô đã bị đóng lại.
Ngay sau đó, vòng eo mảnh khảnh của cô bị dùng sức ôm mình, vài giây tiếp theo cô liền bị ấn lên cửa.
Đôi môi mỏng lạnh lẽo đã chặn miệng cô, đầu lưỡi anh tiến cố chấp tiến vào, hôn lên Lâm Ngọc Linh một cách hung hãng.
Những nụ hôn trước kia rất nhẹ nhàng, nhưng lần này, từng cái một Chu Hoàng Anh đều dùng sức rất mạnh.
Giống như đi đánh giặc vậy, Lâm Ngọc Linh từ không thoải mái cuối cùng là bị đau.
“Đừng… Chu Hoàng Anh, em đau.
.
” Lâm Ngọc Linh vươn tay ra cố gắng bám vào vai Chu Hoàng Anh.
Nghe thấy lời của cô, Chu Hoàng Anh cuối cùng cũng lơi lỏng một chút, anh dừng lại ở đôi mắt ngây thơ đang ngấn lệ của Lâm Ngọc Linh, trong lòng anh giữ lại dục vọng đang quấy phá