Mảnh kim loại nhỏ này.
Là bùa hộ mạng Lâm Ngọc Linh đưa cho Hà Thanh Nhàn cùng đi mời cao tăng làm phép.
Trần Tuấn Anh và Chu Hoàng Anh cũng có.
Chu Hoàng Anh Đôi mắt cô hiện chút ảm đạm, ngón tay nhẹ vuốt ve miếng kim loại nhỏ nọ, tâm tình có mấy phần phức tạp, cũng không biết bây giờ anh thế nào.
Có điều, nhất định là sẽ không xen vào.
chuyện của cô nữa.
Lị hôn thì cũng đã li hôn r Lời độc ác tàn nhắn cỡ mấy cũng nói rồi.
Anh hẫn sẽ không xen vào chuyện của cô nữa đúng chứ?
“Hây dà, học trò nhỏ ơi cô đã xong chưa?”
Bên ngoài truyền tới tiếng của Lục Vương.
Lâm Ngọc Linh nhanh chóng tỉnh hồn, đem tất cả quần áo nhét vào trong cái va li thứ hai, vội vã đi tới giao cho Lục Vương “Được rồi”
“Quần áo của cô chỉ có nhiêu đây thôi sao?”
Lục Vương mở va li ra, trừng mắt nhìn: “Chờ một lát, kêu tên khốn Tiêu Thành Đạt kia, chúng ta cùng đi trung tâm thương mại mua chút quần áo.
cho cô.
Nhiêu đây chẳng đủ cho mấy ngày nữa”
Lâm Ngọc Linh lắc đầu: “Không cần, hai người đã mua rất nhiều quần áo cho tôi rồi.
Hơn nữa không phải có xe dã ngoại sao, giặt đi là được mà.”
“Quần áo chúng tôi đưa đi mặc xong là bỏ đó.”
Lâm Ngọc Linh: Hai người mặt đối mặt ánh mắt nhìn nhau.
giống như nhìn một sinh vật ngoài Trái Đất.
Cuối cùng, cô bất đắc dĩ thở dài: “Được, tôi đi mua quần áo cùng hai người.
Mấy bộ đồ này nếu như thật bỏ đi thì tôi thấy không ổn đâu, vẫn còn tốt mà”
“Đừng tiết kiệm tiền cho chúng tôi, tiền tiêu không hết đâu.”
“.
Thế giới của người giàu người thường không hiểu nổi”
Một lúc sau, Lâm Ngọc Linh vẫn là ngoan ngoãn đi theo hai vị sư phụ chọn quần áo.
Ban đầu nhìn quần áo trong trung tâm thương mại giá cao đến tiền triệu, cô luôn sẽ chần chờ rất lâu.
Hao phí thời gian đấu tranh tâm lí xem mua hay là tiết kiệm lại.
bg-ssp-{height:px}
Hôm nay… Nhìn mấy món đồ này, trong lòng cô rất không thoải mái dễ chịu.
Chọn mấy món đi quẹt thẻ, Lục Vương nhanh tay cướp đi thẻ ngân hàng của cô.
Sau đó cười híp mắt làm động tác mời, Tiêu Thành Đạt rất tự nhiên móc ra thẻ đen của anh ta Động tác nước chảy mây trôi, rất thuần thục.
tự nhiên.
Lâm Ngọc Linh xem không hiểu, nhân viên tiệm cũng xem không hiểu.
“Hai người làm gì thế?” Cô không nhịn được, đưa tay giữ lấy Nhị sư phụ của nhà mình “Ôi cô học trò nhỏ của tôi ơi, cô cùng hai chúng tôi đi ra ngoài, cô cứ một mình trả tiền thế, cô coi được hay sao?” Lục Vương mặt đầy vô tội, đôi mắt hoa đào nháy mắt với nhân viên tiệm: “Người đẹp, cô nói tôi nói có đúng hay không?”
Nữ nhân viên tiệm bị mê mất hết hồn vía, gật đầu.
Lâm Ngọc Linh lắc đầu một cái.
Bỏ đi, hai vị sư phụ vui vẻ là được rồi, Ban đầu, là cô chọn quần áo bọn họ trả tiền, sau đó biến thành quần áo bọn họ thấy được chỉ cần cô có thể mặc vừa thì mua liền.
Mua rồi nói người của trung tâm thương mại đưa đến nhà họ Lục trước.
Dầu sao, nhà của Tiêu Thành Đạt không thể để lộ địa chỉ Nhà giàu tiêu tiền khiến cho không ít người chú ý đến.
“Đó là, Tiêu Thành Đạt nhỉ? Còn đó có phải là cô gái trông xứng đôi với Thủ trưởng kia không?”
“Mẹ của tôi ơi, thật có Mới vừa rồi áo choàng dài mấy triệu, nói mua liền mua”
“Tôi nhìn cô đó thật giống như cũng rất có tiền.
Khi nấy mới mua không ít thứ, rồi bị hai người đàn ông kia cướp thẻ ngân hàng” Lại một cô gái tám chuyện, chậc chậc lưỡi, “Thật sự là ngang ngược không điểm dừng, thầy trò cái gì, nói không chừng là…
Lời cô ta nói còn chưa dứt.
Tiêu Thành Đạt hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh như mũi băng.
Cô gái run rẩy một chút, ngậm miệng lại Tầm mắt của anh ta vẫn đặt trên mặt cô, khóe.
miệng cong lên mấy phân, nhưng vô cùng dọa người.
Người ta là cười một tiếng khuynh thành, Tiêu Thành Đạt là cười một tiếng yên lặng như tờ.
“Nhị sư phụ, điểm này thì anh phải học sư phụ một ít” Lâm Ngọc Linh nhìn hình ảnh này, không nhịn được cười nói: “Khí tức này, đủ cho tôi tu luyện cả một trăm năm”
“Thôi đi, tôi trước kia cũng là như vậy.
Hừ, từ sau khi đi theo anh ta, chỉ giống như làm trò”
“Tại sao?”
“Đương nhiên là vì yêu rồi”
Lục Vương trở về rất vô sỉ.
Lâm Ngọc Linh nhếch mép cười một cái không kiềm được nhớ tới Hà Thanh Nhàn.
Nếu để cho cô hủ nữ này nghe được lời nói này của Lục Vương, sợ rằng sẽ ngất lên xiu xuống…