Đi trở về.
Ba người cảm giác mệt mỏi, tìm đến một cửa hàng giải khát, ngồi xuống bàn gần cửa kính, chỉ cần nghiêng đầu một cái là có thể nhìn thấy cảnh lâu một phía dưới.
Lâm Ngọc Linh lắng lặng tựa vào trên lan can, xuất thần nhìn người đi phía dưới người.
“Mẹ nó, chúng ta lên hot search kìa.’ Lục Vương ưa thích lướt mạng xã hội đột nhiên kêu lên: “Mới vừa rồi ai chụp hình đăng lên thế? Còn cái ánh mắt công kích rõ ràng kia của Tiêu Đại thần tiên đã có bình luận gọi là Trước không có người sau cũng không có người’ tượng đài chuẩn mực rồi”“
Nghe nói như vậy, Lâm Ngọc Linh tỉnh hồn quay đầu: “Đó là bọn họ không nhìn thấy hình ảnh lúc anh ta huấn luyện tôi thôi.
Cái gọi là tàn nhấn cũng chỉ đến thế là cùng”
“Ha ha ha ha ha ha, cười chết tôi” Lục Vương vỗ tay cùng với cô: “Đúng tới tận sâu trong lòng!”
Tiêu Thành Đạt nghe hai người nói nhưng không phản ứng gì, lẳng lặng cầm ly cà phê khuấy chuẩn bị hòa tan đường.
Títách —— “Máu nhện độc cản” của Lâm Ngọc Linh chợt vang lên.
Cô nhíu mày, cổ tay trắng nõn lộ ra: “Tìm được rồi.
IP được định vị ở trong trung tâm thương mại này, hẳn là không mấy quan tâm đến rồi “Không nhất định là thế” Tiêu Thành Đạt buông ly cà phê xuống, nhẹ nắm tay cô, kéo đến trước mặt mình.
Cô sửng sốt một chút, theo bản năng muốn kéo tay lùi về.
Trước mặt thoáng chốc không có gì.
Người đàn ông hơi có vẻ không hiểu nhìn nàng Lâm Ngọc Linh ho khan một tiếng, tháo xuống “Máu nhện độc cắn” đưa cho hẳn nói: “Anh nhìn như vậy đi”
“Ừ” Anh ta nhận lấy.
Bầu không khí thật giống như đột nhiên trầm xuống.
Lâm Ngọc Linh có chút lúng túng, nói đi “wc”xong liền mang túi rời đi.
Lúc đi đường không chú ý, đeo tai nghe kết nối với điện thoại, mở nhạc lớn, giống như ngăn cách mình với thế giới, nhìn người ở dưới lầu Có lẽ là quá chuyên chú ngắm cảnh, bất ngờ không kịp đề phòng đụng vào người đối diện đang vội chạy nhanh.
Cô đứng vững, đồng thời cũng đỡ người đối diện.
Khi nhìn rõ dung mạo đối phương có chút kinh ngạc: “Anh là… Trần Tuấn Anh?”
Đang muốn mắng người không nhìn đường, nghe giọng nói quen thuộc, cặp mắt trợn to hồ nghi ngẩng đầu lên: “Chị, chị dâu?”
“Đừng gọi bừa.
Tôi không phải nữa rồi” Cô nhàn nhạt cười, buông tay đỡ của anh ta.
Đây…
Đây là Lâm Ngọc Linh sao?
Trần Tuấn Anh có chút không dám tin.bg-ssp-{height:px}
Một là cho tới bây giờ anh ta chưa từng thấy qua cô mặc váy đen ngắn, tóc xõa trên vai, rất lộ vẻ xinh đẹp hấp dẫn.
Hai là, từ trước tới nay anh †a cũng chưa từng thấy qua cô lúc nói chuyện để lộ ra nụ cười nhạt.
Trong mắt cất giấu một tầng.
sương mù, không còn ngây thơ như lúc ban đầu nữa Nhìn người trước mặt, ngẩn ra.
“À, nếu như không có chuyện gì, tôi đi trước”
Lâm Ngọc Linh võ nhẹ lên vai của anh ta.
“Chờ một chút! Câu vừa rồi của chị là có ý gì?
Chị li dị với đại ca rồi?” Trân Tuấn Anh kịp phản ứng, ngăn ở trước mặt cô: “Những ngày qua chị không liên lạc cùng đại ca cũng được đi, tại sao ngay cả Thanh Nhàn cũng không liên lạc gì? Em ấy rất lo cho c Hà Thanh Nhàn.
Trong tròng mắt Lâm Ngọc Linh thoáng qua một tia run rẩy không rõ ràng.
Cô cố hết sức để giữ cho mình tỉnh táo, nở nụ cười điềm tĩnh, giống như là gió biển: “Xin lỗi, gần đây có chút bận.”
“Bận?”
Cộp cộp – Tiếng bước chân chậm rãi đi tới trước, xen lần là một giọng nam trầm thấp có sức hút.
Giọng nói của anh ta giống như có ma lực, khiến cho người vốn muốn đi, cứng ngắc đứng yên tại chỗ.
Lâm Ngọc Linh nắm chặt hai bên quần, quyết không quay đầu lại.
Mỗi một chút máu trong người giống như là đóng băng lại, cả người vô lực, đến cả hô hấp cũng khó khăn.
Cô dù có có chết cũng sẽ không quên được chủ nhân của giọng nói này.
“Bận… Yêu à?”
Người đàn ông từng bước một đến gần Trong lời nói của anh, mang vẻ châm chọc lạnh lùng.
Bản thịt của Lâm Ngọc Linh càng cứng ngắc hơn, ngón tay không kiềm được co rút nhanh bấu vào vạt á “Không liên quan đến anh”
Hồi lâu sau Cô mới khàn khàn nói ra một câu rất không khí thế.
Mãi cũng không thấy giọng người đàn ông đó.
Cô không nhịn được hỏi: “Anh tại sao không nói nữa đi?”
“Ha—” Chu Hoàng Anh cười khẽ: “Dĩ nhiên là muốn xem em còn có thể nói ra câu gì khiến người khác tốn thương được nữa đây, bà Chu-”