Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời
Chương - Hoắc Bắc Cảng Tức Giận
https: //gacsach.com
Cũng tiện cho việc liên lạc với hai đứa hỏi về sinh hoạt trong trường.
Điện thoại, ở thời đại đó của bọn họ cũng coi như là vật phẩm xa xỉ, Mộ Sơ Tình lúc đó có được điện thoại nên cực kì phấn khởi, về sau muốn gặp được Hoắc Bắc Cảng, muốn nghe được giọng nói của anh ta không cần bỏ giờ nghỉ trưa, nghìn dặm xa xôi đi qua khu vực phía đông trường để ngắm anh ta.
Mộ Sơ Tình có điện thoại rồi, người đầu tiên cô ấy gọi đến chính là Hoắc Bắc Cảng.
Ở chỗ Hoắc Bắc Cảng có lẽ không dự tính được người gọi đến là Mộ Sơ Tình, Vì vậy anh ta nhấc máy với giọng điệu bình thường.
Mộ Sơ Tình lần đầu tiên gọi điện thoại cho Hoắc Bắc Cảng, cũng không biết nói gì, trong phút ngốc nghếch liền hỏi anh ta ăn bữa trưa chưa?
Mộ Sơ Tình hỏi xong ngay lập tức toàn thân sầm lại...lúc cô ấy gọi điện là vào buổi tối!
Hoắc Bắc Cảng ở bên kia nghe thấy giọng cô ấy xong, đoán đích thực là Mộ Sơ Tình, vốn vẫn tỏ ý ghét Mộ Sơ Tình, Hoắc Bắc Cảng không cần nghĩ ngợi liền cúp máy ngay, không cho Mộ Sơ Tình thêm một cơ hội nào để nói.
Đợi tới lúc Mộ Sợ Tình gọi lại lần nữa, bên kia liền nhắc nhở là Mộ Sơ Tình,cô ấy đã bị Hoắc Bắc Cảng cho vào danh sách đen.
Tiếp sau đó, Mộ Sơ Tình dốc sức dùng mọi biện pháp muốn cùng Hoăc Bắc Cảng nói chuyện, nghe được giọng nói êm tai,trầm ấm hấp dẫn của anh ta, cùng lúc đó cô mượn rất nhiều điện thoại bạn cùng phòng để gọi cho Hoắc Bắc Cảng
Kết quả là lần nào cũng như lần trước, Hoắc Bắc Cảng đem tất cả số Mộ Sơ Tình gọi đến cho vào danh sách đen, trước khi cho vào danh sách, Hoắc Bắc Cảng còn nổi cáu, nghiến răng nghiến lợi tức giận nói với Mộ Sơ Tình một câu cực kì xung,cũng chính là câu đó làm Mộ Sơ Tình cả đời này cũng không dám xúc động gọi lại cho Hoắc Bắc Cảng
Hoắc Bắc Cảng nói: "Mộ Sơ Tình từ trước tới nay chưa hề gặp qua ai mà không cần mặt như em, có thể biến mất trước mặt tôi được không?tôi không thích em, cho dù em quấy rối thế nào thì người tôi thích chỉ có một mình Hạ Đồng, bây giờ tôi chỉ hi vọng em biến mất trước mặt tôi càng xa càng tốt. Mộ Sơ Tình, em biết không em thực sự làm người khác mắc ói?"
Mộ Sơ Tình nghĩ tới những câu nói lạnh buốt làm điếng người của anh ta, lúc này liền cảm thấy lạnh người như gió thổi qua sống lưng, hơi lạnh từ trên xuống dưới chảy trong tim cô, lâu lâu không thể không đau lòng
Vậy sao? Mong đợi của cô ấy trong mắt của Hoắc Bắc Cảng là sự quấy rầy sao?
Đúng vậy, yêu thầm và thích nhiều năm như vậy, từ đầu đến cuối là cô ấy tự mình đóng vai đơn độc, tự biên tự diễn trong một vở kịch không có nam chính, cô ấy đem vở kịch phát triển thêm sâu sắc. Yêu thầm và thích nhiều năm như vậy, chỉ là một giấc mộng cô ấy thêu dệt nên,một giấc mộng cứ nghĩ chỉ cần bản than nỗ lực rồi thì Hoắc Bắc Cảng sẽ thích mình.
Cho đến bây giờ, Mộ Sơ Tình mới hiểu ra hàm ý của câu nói này
Tất cả sự yêu thích của bạn, tất cả nỗ lực của bạn đối với người không thích bạn để mà nói, đều là quấy rầy làm cho người ta ghét.
...
Hoắc Bắc Cảng nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại rất lâu rất lâu rồi, Giang Thừa đem tài liệu cho Hoắc Bắc Cảng kí, nhưng anh ta vẫn đứng bên cạnh cho tới bây giờ, vẫn không thấy Hoắc Bắc Cảng tỏ ý muốn kí tên, hơn nữa ánh mắt cứ nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại, dường như muốn nhìn nổ tung màn hình điện thoại.
Toàn thân bốc lên hơi mù ngán ngẩm không dễ để xem thường, bên trong Giang Thừa cảm thây được sự lạnh lẽo lạnh như gió thổi qua, rất muốn rời khỏi nơi này.
Vì vậy Giang Thừa lại lần nữa nhắc nhở Hoắc Bắc Cảng đang cau mày mặt tỏ vẻ không vui kia, giọng nói cẩn thận từng tí " tổng tài, cái này, văn bản này cần chữ kí của anh, anh xem lúc nào có thời gian để kí?"
Hoắc Bắc một hơi hít thật sâu, dường như không khí đều trở nên lãnh đạm làm anh ta thấy phiền chán.