Nhìn hoa đào nở khắp đồi núi, yêu mến của cô cũng giống như là cỏ dại sinh trưởng tốt, lập tức thổi quét tất cả suy nghĩ của cô!Nhưng mà.Chờ khi xe tới nhà họ Từ, cô xuống xe, trên mặt có chút hồng hồng, cúi đầu búi búi tóc đẹp, không dám nhìn anh. Còn chưa nói tiếng “Cảm ơn”, Từ Tử Câm liền từ trong nhà lao ra, cao hứng phấn chấn kéo cánh tay anh làm nũng: “Anh Tư Thành, sao giờ anh mới đến? Chị Tử Bội đã chờ anh rất lâu!”Vừa lôi kéo anh đi, vừa đụng phải cô một chút, đẩy cô ra.Hóa ra anh lại đây, không phải vì đưa cô, mà là tới xem Từ Tử Bội.----Lúc này cũng là giống nhau, Lãnh Tư Thành lên xe trước, Từ Tử Bội cũng ngồi xuống ghế sau theo, dựa theo yêu cầu kịch bản, một bàn tay ôm eo tinh tráng của anh: “Thật không nghĩ tới, em còn có cơ hội ngồi ở ghế sau xe của anh.”Lãnh Tư Thành không để ý tới, không đợi cô ta ngồi ổn, liền lập tức dẫm xuống.Từ Tử Bội hoảng sợ, theo bản năng ôm sát anh. Lãnh Tư Thành khẽ nhíu mày, theo bản năng nghiêng nghiêng đầu, nhìn nhìn sang hướng Cố Thanh Thanh bên cạnh, lại không thấy được cô, lúc này mới ánh mắt nhàn nhạt dời đi, dẫm xe đạp đi về phía trước.Quay xong một cảnh, đạo diễn hô “cắt”, Từ Tử Bội mới nhảy xuống từ trên ghế sau xe, còn chưa có kịp đứng vững, Lãnh Tư Thành liền để xe đạp tới bên cạnh người trợ lý Trình, lập tức đi về phía khu nghỉ ngơi, vừa mới ngồi xuống, Từ Tử Câm cười hì hì liền đi tới: “Anh Tư Thành, rất tuấn tú nga.”Lãnh Tư Thành không để ý cô ta, đôi mắt lạnh lùng đảo qua khắp nơi, mới phát hiện chung quanh hoàn toàn không có Cố Thanh Thanh ở đây.Anh lập tức đứng dậy, đi về phía khu ăn uống, đầu bếp nhìn thấy ông chủ lại đây, lập tức ra sức vài phần, Lãnh Tư Thành chỉ là nhàn nhạt hỏi: “Vừa rồi, có mấy người gọi anh làm đồ ăn không?”Cô chạy tới nơi nào? Ăn bữa sáng chưa? . . . . .. . . .... ..