Đến khuya, tiếng nhấn chuông inh tai cả lên, nó đang ngủ ngon giấc cũng bị tiếng chuông đánh thức. Ôi! Cái chân đau chết đi được giờ phải lê cái xác xuống giường rồi lết xuống từng bậc thang, thiệt là khổ quá trời quá đất, đi gần tới cửa tự nhiên nó thấy lạnh xương sống dễ sợ, nó ngừng lại ngẫm nghĩ một lúc, giờ này khuya rồi thì có ai được chứ? Hay nó bị mộng du rồi đi xuống đây, đúng rồi, nó quay đầu lại định đi ngược trở lên thì tiếng chuông cửa lại réo inh ỏi, tò mò nó cất tiếng hỏi:
- Ai vậy?
- … - Không thấy tiếng ai trả lời.
- Ai đó?
- Mở cửa nhanh lên.
- Nhưng là ai vậy? Không nói thì tôi sẽ không mở. – Nó cứng rắn lên tiếng.
- Ai vào đây nữa chị nè.
Là chị Thu Vân! Nó nhanh nhảu mở cửa. Cửa vừa tung ra chị Thu Vân đã nhảy xổ vào nhà.
- Em làm gì lâu quá vậy? Chị đứng ở ngoài đó sợ ma gần chết.
- Dạ tại em tưởng là ăn trộm nên không mở.
- Ừ. Thôi đóng cửa lại rồi lên ngủ đi.
Nó đóng cửa đi khập khiễng vào nhà, chị Thu Vân thấy là lạ, lúc chiều đi nó vần còn nguyên vẹn sao giờ lại thành như vầy, chị tò mò hỏi nó:
- Em bị sao vậy? Sao tướng đi lạ quá hay là ở nhà hai thằng đó bày trò phá em nên em mới ra như vầy?
- Dạ. Không, không phải đâu chị tại hồi chiều em sơ ý bị té nên trật chân thôi hà.
- Được rồi. Lại đây chị xem.
Nó ngồi xuống ghế đặt chân lên đùi chị Thu Vân, ngay cả chị cũng phải phát hoảng khi nhìn thấy chân nó, trời ơi! Chân nó sưng lên như chân voi, nếu chị Thu Vân không kịp thời phát hiện và bó thuốc cho nó thì chắc một điều là ngày mai chân nó chỉ có nước đem đi triển lãm. Thoa thuốc xong chị kè nó lên phòng và cho nó uống viên thuốc gì đó (không rõ), lát sau nó đã lăn đùng ra ngủ, nó nhẹ dạ thật ngay cả viên thuốc gì cũng không biết mà còn dám uống, có lẽ là nó đã quá tin tưởng chị Thu Vân, mà cũng đúng thôi vì chị rất tốt bụng và chẳng bao giờ có ý đồ gì với nó cả.
giờ sáng.
Hắn từ trên lầu lộc cộc đi xuống, Tùng Nhân cũng chui tọt ra khỏi phòng, nhìn mặt hai tên đó cứ như là đi đưa đám vậy, chắc tối qua cả hai thức khuya hay sao mà hôm nay mắt người nào người nấy đều thâm quầng, cả hai nhìn nhau rồi bất ngờ xoay sang hướng khác, ha ha ha… Bây giờ hai tên đó đang có chung một cảm nghĩ: “Thì ra tối qua vẫn có người mất ngủ giống mình.”, hai anh em nhà gấu trúc ra trận nhưng cả hai lại không nhìn mặt nhau, có lẽ là xấu hổ đó mà, chị Thu Vân đang xem tivi vừa nhìn thấy hai tên “mặt lạnh” đã giật nảy người vì hoảng.
- Hai… hai đứa bị gì vậy? Bộ tối qua thức khuya dữ lắm hả?
- Ờ… tối qua em ngủ không được. – Toàn Phong uể oải trả lời.
Tùng Nhân cũng mệt mỏi không kém. – Em cũng vậy.
Chị Thu Vân cũng không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì nữa và cũng không ai biết được hai tên đó đã thao thức suốt đêm để ngẫm nghĩ cái quái gì nhưng chỉ có một điều chị Thu Vân rất chắc chắn là chân của Thảo Nguyên do hai tên đó gây ra, tuy nhiên chị vẫn giả đò như không biết gì cả. Tùng Nhân ngồi ì xuống ghế đảo mắt nhìn xung quanh nhà, hình như là để kiếm thứ gì đó rồi đưa mắt nhìn chị Thu Vân.
- Chị sao hôm nay không kêu bọn em thức dậy ăn sáng.
- Có ai nấu đâu mà kêu. – Chị Thu Vân thản nhiên trả lời.
- Con nhỏ ôsin của chị đâu.
- Chị đuổi rồi. – Chị Thu Vân thốt ra một câu tỉnh queo.
- CÁI GÌ? – Tùng Nhân đứng bật dậy, hai mắt mở thao láo, thét lên.
Mắt đã thâm đen mà còn mở to nữa, càng nhìn càng giống gấu trúc, cậu ta đứng múa lửa, hỏi lí do thế này thế kia cứ như Thảo Nguyên là gì của cậu ta không bằng. Hắn nhìn nó khó hiểu, đến cả chị Thu Vân còn ngạc nhiên nữa là.
- Em làm gì bức xúc dữ vậy? Chị giỡn thôi Thảo Nguyên còn ngủ trên phòng á. – Chị Thu vân lấy tay sờ cằm rồi lại cười mỉm nhìn Tùng Nhân, vẻ mặt gian gian. – Thì ra em trai tôi rất quan tâm đến người ta mà vẫn giả vờ ghét bỏ hé.
- Ơ… Chị nói gì vậy em… em không có. – Tùng Nhân gãy gãy đầu rồi ngó lơ sang chỗ khác.
- Ờ… Chị biết rồi. Ha ha ha…
Hắn vẫn ngồi không chút phản ứng hai mắt thì nhắm nghiền, a thì ra là đang ngủ gục, sao mà thắc mắc quá không biết hôm qua hai tên đó làm gì mà không ngủ được ta? Mong sao không phải là tương tư nó. He he he…
- Chị nói con nhỏ ôsin đó không bị đuổi vậy sao không chịu nấu đồ ăn sáng. – Tùng Nhân bất mãn hỏi.
- Hai em ra ngoài ăn đi, tối qua không biết Thảo Nguyên nó bị té sao mà bây giờ chân sưng bụp lên, chị kêu nó ngủ đi lát nữa hãy thức. – Chị Thu Vân nhấn mạnh câu nói rồi đưa mắt nhìn hai tên “mặt lạnh”.
Hai tên đó vừa nghe thấy chân của nó bị sưng thì ngay lập tức đưa mắt nhìn nhau như thể hiểu ra điều gì đó rồi xoay sang hướng khác kẻ ngước lên trời người ngó xuống đất, nhìn thái độ của hai tên đó thì chị Thu Vân đã hiểu ngọn ngành mọi chuyện, hắn lưỡng lự lên tiếng:
- Vậy thôi trưa ăn luôn cũng được.
Tùng Nhân thì bối rối đứng lên kiếm cớ:
- À, nếu vậy thì em vào bếp kiếm gì ăn đỡ rồi trưa ăn luôn một thể.
- Mà nè ăn gì thì ăn còn hộp cơm chị để trên bàn là không được động vào nghe chị mua cho Thảo Nguyên đó. – Chị Thu Vân nói ra một câu như ngàn cây kim đâm xuyên qua bao tử của Tùng Nhân vậy.
- CHỊ! – Tùng Nhân bức bối la toáng lên. – Sao chị mua cho nó mà không mua cho hai đứa em hả? Thiệt tình em không biết hai đứa bọn em là em của chị hay con nhỏ ôsin đó nữa.
- Chị xin lỗi tại chị quên.
- Chị… chị. Em thiệt không hiểu nổi chị nữa rồi.
Chị Thu Vân cứ dán mắt vào màn hình và lơ đi câu nói của Tùng Nhân, thật ra lúc sáng chị định mua cả ba phần ấy chứ nhưng suy đi tính lại hai thằng em của chị kén ăn lắm lại hay kén cá chọn canh còn nó thì khác, chị mua gì cũng vừa ý nó nói chung là nó rất dễ thỏa mãn nên chị chỉ mua một phần cho nó, nghĩ kĩ lại chị cũng có hơi thiên vị.
Mặt trời đã lên cao, hàng ngàn tia nắng chiếu qua khung cửa sổ, nó nhăn mặt nhay nháy mắt rồi từ từ hé mắt ra, mấy giờ rồi mà sao nắng gắt quá không biết? nó mệt lữ cả người ngồi dậy vươn vai ngáp một hơi thiệt đã, vớ tay lấy cái đồng hồ báo thức, hai mắt nó sắp lọt ra ngoài khi nhìn thấy đồng hồ điểm giờ , chết rồi! Đi làm ôsin mà ăn trưa ngủ trễ kiểu này chắc bị đuổi sớm quá, nó đi vệ sinh cá nhân rồi nhảy chân sáo xuống nhà, nó quên mất cái chân đau của mình rồi hay thuốc tối qua có tác dụng. Nó bước chậm rãi xuống khi nhìn thấy cả ba chị em Thu Vân đang ngồi xem tivi, nhìn mặt chị Thu Vân có lẽ tạm ổn còn hai tên kia thì…
- Xin lỗi mọi người tại hôm nay em ngủ quên.
- Nè nè mau ngồi xuống đây chân em đang đau mà. – Chị Thu Vân hớt hải chạy đến đỡ nó ngồi xuống ghế.
- Dạ em đỡ đau rồi chị đừng lo. – Nó cười hì hì.
Tùng Nhân với vẻ mặt cay nghiệt nhìn nó, đầu cậu ta như bốc hỏa khi thấy nó vẫn thản nhiên tươi cười, chắc cậu ấy giận vì mình bị bỏ đói lúc sáng. Chị Thu Vân miệng thì luôn rạng rỡ, chị đối với nó dịu dàng hơn hẳn em trai mình, hỏi sao cậu ta không ghen tức cho được, nhiều lúc nó ngại lắm dù gì thì cũng đi làm công ăn lương vậy mà cứ để chủ nhà lo lắng cho nó suốt, nó không phải hạng người thích lợi dụng chỉ có điều bây giờ nó không có người thân cũng không có nơi ở vậy nên nó xem chị Thu Vân như chị ruột của mình, biết như vậy là hơi mặt dày một tí nhưng mà biết làm gì được chứ?
Chị Thu Vân đưa nụ cười rạng rỡ đẩy sang Tùng Nhân.
- Tùng Nhân đi vào bếp lấy phần cơm chị mua lúc sáng cho Thảo Nguyên ăn đi em.
- Dạ thôi chị. Để em đi được rồi. – Nó lắc đầu nắm lấy tay chị Thu Vân.
- Cô ta nói đúng đó để cô ta đi lấy đi, cô ta có chân mà. – Tùng Nhân mặt không chút biểu cảm nói theo nó.
Nó từ từ đứng lên, đột nhiên sao hai chân nó đau vậy nè, lúc nãy có gì đâu? Hay tại lúc nãy vội vàng quá nên không biết đau, chắc vậy rồi! Không lẽ nó lại ngồi xuống và nhờ vã chị Thu Vân sao? Không được, chắc chắn chị sẽ đẩy sang Tùng Nhân và cậu ấy sẽ lại ghét nó thêm thôi, đành tự đi vậy, nó lê từng bước nặng nhọc ra khỏi ghế, nhanh như cắt đã có một bàn tay kéo nó ngồi xuống.
- Để tôi đi lấy cho. – Ôi chúa ơi! Tin nổi không là hắn. Là hắn đó.
- Hai đứa ngồi xuống hết cho chị. – Chị Thu Vân tức giận quát lên rồi đưa đôi mắt sắc lẻm ngó sang Tùng Nhân. – Chị kêu em đi có nghe không hả Tùng Nhân.
- Được rồi, được rồi em đi nè. – Tùng Nhân giãy nảy đứng lên đi vào bếp lấy ra hộp cơm đặt xuống trước mặt nó kèm theo lời rủa. – Ăn đi, ăn cho chết luôn đi.
- Tùng Nhân em đang nói gì vậy?
- Em có nói gì đâu. Mà thiệt tình là em không hiểu nổi chị nữa cô ta vào đây để làm ôsin chứ có phải làm bà hoàng đâu mà chị phải phục vụ cho cô ta đã vậy còn bắt một người nổi tiếng như em phục vụ cô ta nữa chứ, nếu đồn ra ngoài chắc em độn thổ luôn quá.
- Tùng Nhân đừng có hở chút là cằn nhằn như thế nhìn em chẳng có khí chất của một đứa con trai chút nào y như phụ nữ với lại em đừng có kêu Thảo Nguyên là cô này cô nọ nữa, con bé chỉ mới có mười bảy tuổi thôi, vậy nên từ nay phải kêu bằng em và xưng anh, nghe chưa?- Nói rồi chị Thu Vân xoay sang nhìn nó. – Cả em nữa Thảo Nguyên đừng xưng tôi nữa mà hãy xưng bằng em, hai đứa nó nhìn trẻ vậy thôi chứ già lắm rồi đó.
- Dạ. – nó vừa trả lời vừa cặm cụi ăn.
Câu nói của chị Thu Vân làm trong nhà tràn ngập sát khí, Tùng Nhân thường ngày như muốn ăn tươi nuốt sống nó, còn hắn thì như cục nước đá, cả hai có ưa gì nó đâu bây giờ chị Thu Vân bắt phải gọi nó bằng em chắc trong lòng hai tên đó khó chịu lắm, nó cũng vậy thôi chứ có thua kém gì hai tên đó nhưng biết sao giờ? Trong nhà này chị Thu Vân là người có quyền nhất, chị nói một thì không ai dám nói hai, thấy chị thường ngày hòa đồng, cười cười nói nói vậy thôi chứ thật ra chị nghiêm khắc dữ lắm á. Mà nói vậy thôi chứ mấy người họ cũng xưng tôi kêu cô nữa hà.
Nó đang ngồi ăn trong trạng thái hết sức, hết sức không tự nhiên, cái tên đáng ghét Tùng Nhân cứ đưa mắt nhìn nó làm nó không dám ăn gì hết, chị Thu Vân thấy biểu hiện của nó thì đã hiểu nguyên nhân, chị mở to mắt ngước nhìn Tùng Nhân thì ngay lập tức cậu ta xoay sang hướng khác để tránh, đúng thật chỉ có chị mới trị nổi tên khó ưa như cậu ta.
- Thảo Nguyên có phải em từng nói với chị em học đến thì nghỉ và rất muốn đi học lại đúng không? – Đột nhiên chị Thu Vân hỏi nó câu này làm nó không thể nuốt nổi.
- Dạ.
- Nếu bây giờ chị nói chị sẽ giúp em được đi học lại em có chịu không?
- Chị nói thật hả? – Nó hớn hở hỏi lại.
- Thật chứ sao không. – Chị cũng tươi cười đáp.
Đột nhiên sắc mặt nó thay đổi hẳn đi, nụ cười pha thêm chút buồn.
- Em cũng muốn lắm nhưng mà… - Nó nói lấp lửng.
- Nhưng mà sao em? – Chị Thu Vân nghiêng đầu nhìn nó.
- Nhưng em không có tiền.
- Trời! Tưởng gì chuyện đó em đừng lo, chị sẽ giúp em hết mọi chi phí. Khi nào thành tài đừng quên chị là được rồi. Ha ha… – Chị Thu Vân vỗ vai nó mỉm cười.
- Cảm ơn chị. – Nó ôm chằm lấy chị Thu Vân bật khóc.
- Thôi đừng khóc nữa mà, chị sẽ lo liệu cho. Đi học nhé!
- Ùm. – Nó đưa tay gạt nước mắt gật đầu lia lịa.
Nó có đang mơ không? Nó có thật chỉ là một ôsin bình thường hay không? Sao chị lại đối xử tốt với nó như vậy, nó cứ tưởng suốt đời này sẽ không bao giờ đặt chân đến trường học nữa, vậy mà…
Vui quá! Nó ngồi trên ghế nhúng nhúng vai, hai mắt thì nhắm hít đưa cả hàm răng.
Hắn nhìn nó khẽ nhếch miệng cười, có lẽ hắn thấy nó quá trẻ con, tên Tùng Nhân thì khỏi nói cậu ta tức đến sắp trào máu. Nó mừng không sao tả siết, nó như muốn thét lên: “ Chị Thu Vân em yêu chị.” Nhưng không thể được, không thể để hai tên đó nhìn nó bằng con mắt khác người được, chị Thu vân đúng là thiên thần của cuộc đời nó, chị được ông trời phái xuống để ban phép màu cho nó, mong sao phép màu này sẽ vĩnh viễn không bao giờ biến mất.