- học xong rồi đi làm , khi nào làm đủ tiền nuôi vợ thì sẽ cưới. còn em ??? sao không nghe nhắc đến chuyện bạn gái gì vậy??
- đã nói rồi. con gái là bọn phiền toái. Dính vào là khổ . sống mình cho khoẻ.
- Em cứ nói vậy. con gái đâu phải ai cũng giống ai đâu. Cũng như lúa có hạt chắc hạt lép mà ku. Ũa mà em chưa yêu sao nói chuyện tình cảm nghe bi thảm vậy??
- Khè khè khè. Thôi hôm nào anh nghé nhà em chơi.bây giờ em về đây
- về nhà àk???
- Uh. Có gì mà ngạc nhiên vậy???
- Em là đi chơi , thâu đêm em mới về. giờ mới hơn h mà về rồi sao?????
- về nhà. Nhưng nhà người ta. tối nay em có chầu nhậu với mấy thằng chiến hữu.
- _ _ _ _
buổi tối trong căn nhà Trường khá ấm .ba mẹ cùng ngồi ở phòng khách. Trường về đến thì cùng ngồi xuống trò chuyện. mọi người nói cho nhau nghe những chuyện mà hôm nay vừa trải qua. Hơn h, Trường xin phép về phòng. Và ba mẹ Trường nhìn chăm chăm thằng con trai , ba cất lời hỏi
- sao không thấy con dẫn bạn gái về ra mắt gia đình ?
- ba con hỏi , đó cũng là điều mà mẹ thắc mắt đó. Thôi cha con ngồi nói chuyện đi. mẹ lên phòng xem lại mấy sổ sách.
- trời, con chưa có bạn gái mà.
- Không phải chứ. Con đâu còn nhỏ nhoi gì nữa mà …không lẽ con ta ê sắc ế rồi sao??
- Choài. Con mà ế thì không có ai lấy được vợ cả. ba còn cười chơi quê con nữa. chọn bạn gái để gửi trái tim đâu phải muốn là có liền đâu ba.con đang tìm kiếm thiên thần.
- Cái gì mà thiên thần ở đây. Đây là trần gian đó con trai
- Thì…thiên thần trong tình yêu. Thiên thần ngự trị trái tim con. người con yêu đối với con là thiên thần.
- ,,,,,,,,,
- ,,,,,,
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
tuần sau.
Trường tìm được nhà My. Àk không, chính xác là tìm được địa chỉ nhà chứ chưa bik cụ thể ngôi nhà nằm đâu.và Trường quyết định đi đến đó thử. Không hiểu sao , sau lần gặp My thì công tử dễ thương này của nhà ta luôn thấy có cái gì đó rất khó chịu trong người chi không gặp được My.
Và khi Trường lòng vòng trong xóm nhà My thì vô tình gặp được My trong căn nhà nhỏ xíu_nhà của My. Trường tự nói một mình chi đứng trước củă nhà My
- nhà nhỏ xíu ngộ ngộ. cô pé đó_ thiên thần ở trong căn nhà nhỏ này. Nhìn ngôi nhà thì chắc gia đình cô pé khó khăn lắm. à, mà khó khăn thì mới đi làm thêm chứ. Không lẽ đến đây như vậy thôi về sao??? Bây giờ ở hay về đây Trường ơi???? là ở là về. mày chọn hay ?? Mà nếu chọn thì vô đó nói sao với người trong nhà?? với cả cô pé đó nữa ????
khi dòng suy nghĩ của Trường đang rối loạn nhau thì My từ nhà bước ra
- anh tìm ai vậy??? ũa>>>>
- hihi. Ũa là em àk?? Anh đi tìm nhà một người bạn trong xóm này. Vô tình lại gặp được em. vậy thì chắc mình có duyên dài dài
- hihi. vậy chắc là mình có duyên thật. mà bạn anh ở xóm nào?? nếu xóm này thì nói thử địa chỉ xem, bik đâu em có thể giúp anh tìm kiếm nhanh như googel luôn.
Trường bắt đầu lúng túng với lời nói dối của mình. TRường không ngờ My lại nhiệt tình giúp đõ đến thế. lấy lại bình tĩnh nhanh nhất Trường mới nói ra lời
- àk. Anh nhớ ra nhà bạn ùi . thôi chào em nha.anh đi đây
- uhm. vậy chào anh.
- Uhm. Chi nào anh đến thăm thằng bạn thì anh sẽ ghé nhà em
- ghé nhà em làm gì????
Câu hỏi rất hồn nhiên của My lại làm Trường khó xử. " uhm. Mà ghé nhà người ta làm gì. Sao tự nhiên bị
sượn vậy ta??/ "
- anh chỉ đùa thôi. Thôi pjpj em nha.
- Chào anh. nếu chút nữa tìm không được thì quay lại đây nhờ em trợ giúp.
- Uhm.uhm.
- không được thì quay lại đây nhờ em trợ giúp.hi hi
- Uhm.uhm.
- _ _ __
Và từ khi ấy. khi thì tìm nhà thằng bạn khi thì đi tìm nhà người thân dùm hàng xóm,……Trường thường xuyên lui tới xóm nhà My hơn, và cũng thường xuyên đi rửa xe.và nhờ viện lí do như thế mà Trường được tiếp xúc, trò chuyện với My nhiều hơn. Và tình bạn giữa người cũng trở nên " khá" hơn.riết rồi cũng không cần viện lí do nữa.vì tình bạn người cũng có tiến triển.
kết bạn với My là Trường có ý đồ muốn ….( ai cũng bik mà). Còn My thì hồn nhiên vô tư kết bạn, chẳng nghĩ chuyện xa xôi.
_ _ _ _
một khoảng thời gian không lâu sau, có thể là gần tháng sau Trường bận việc nên hkông đến gặp My. Và trong thời gian này bao tai hoạ đã đổ ầm xuống đời My.nếu như cuộc đời tuật có bà phù thuỷ thì My đã bị bà phù thuỷ cho lời nguyện đen tối.ba My mất trong một tai nạn giao thông khi trên đường đi làm về.từ ngày ba mất , chứng bệnh tim của mẹ My ngày càng trở nặng.tinh thần mọi người trong gia đình như sụp đổ hoàn toàn.căn nhà không còn tiếng cười và tiếng nói cũng lặng dần.
my : mẹ ơi, mẹ dậy ăn chút cháo rồi uống thuốc
mẹ: con để đó đi. Chút nữa mẹ sẽ ăn
my : không được đâu. mẹ phải ăn và uống thuốc đúng giờ nếu không….
Bên ngoài cửa vọng vào tiếng gọi " có ai ở nhà không ??"
My : mẹ ơi. Là cô chủ nhiệm của Trân
mẹ: con ra mời cô vào nhà đi.
từ ngày ba mất căn nhà trở nên trống rỗng và không khí cũng lạnh dần.từng nhịp chân cô bước vào nhà My có cảm giác bước chân đó làm My ngạc thở. My cmả thấy có điều gì đó không hay sắp diễn ra
mẹ: hôm nay cô giáo có việc gì mà cô phải lặn lội xuống nhà.
Cô: không giấu gì chị. Em Trân nghỉ học gần tháng nay. Sau nghỉ vì đám tang ba thì không thấy Trân đến lớp.em sợ gia đình khó khăn mà cho em ấy nghỉ học nên em đến …
mẹ: cô nói sao. Ngày ngày nó vẫn mang cặp đi học mà. Hay là cô nhằm ai với nó rồi??
cô: không lằm đâu chị. Có thể là em nó đi học nhưng không đến trường.
mẹ: tôi cám ơn cô vì đã cho tôi hay. để khi nó về tôi sẽ hỏi lại nó.
Cô: sức khoẻ chị có vẻ không được tốt lắm. chị có sao không?
mẹ : không sao. chỉ là bệnh cũ thôi.
Cô: em còn có việc em xin phép ra về. chị ráng hỏi em và động viên em Trân, sức học của em từ đầu năm đến nay kém lắm .bg-ssp-{height:px}
mẹ: dạ. thôi , tôi cũng cảm ơn cô.
Cô giáo ra về My nhìn thấy nước mắt mẹ bắt đầu ứa ra. mẹ không nói gì nhưng My bik mẹ đang rất buồn.my cũng nghe được cuộc trò chuyện lúc nãy.My cũng chẳng bik chuyện là ra sao mà Trân nghỉ học cả tháng. Không khí chìm vào im lặng. và hkồn kgí ấy mau chóng bị phá vỡ khi Trân về. nét mặt Trân vẫn như mọi chi giống như chứa có chuyện gì xảy ra.
Trân: thưa mẹ con học mới về.nấu cơm chưa chị ?
My : chị nấu rồi
mẹ: Trân, con ngồi xuống đó. cả tháng nay con hok đến trường , con nói mẹ nghe con đi đâu và làm gì???
Trân: con vẫn đi học mà mẹ
My: em nói dối chi nữa hãh Trân? Cô chủ nhiệm em vừa ở đây về.
mẹ: con nói mẹ nghe cả tháng nay con làm gì??
Trân : được thôi. Các người muốn bik chứ gì. Tôi đi chơi đó
My : Trân , em nói chuyện với mẹ và chị như thế sao??
mẹ : mẹ làm chắc chiu từng đồng tiền cho con ăn học vậy mà con lại như thế. tại sao con lại như thế hãh??
Trân: thôi đủ rồi. bà nói đủ chưa.?
My : em nói với mẹ bằng thái độ như thế hãh??( hơi "nóng" nên My tát vào mặt Trân)
Trân: hay lắm đánh hay lắm. tôi nói cho mấy người bik. Tôi chán cảnh sống nghèo khổ này lắm rồi. tôi ngán tận cổ cái căn nhà chẳng khác nào ổ chuột này. mấy người như những con chuột cống hôi hám. mấy người cho tôi được gì???
My: em nói gì vậy???
Trân : con người ta ăn ngon mặc đẹp. còn tôi?? Tôi thì sao???? Ăn còn không no thì làm gì mà mơ mặc đẹp. bà , bà cho tôi được gì?? Còn cả cô nữa . chị , chị . hâhhâhh tôi không có quan hệ với các người. tôi hok muốn sống cuộc sống như thế này. Các người hiểu chưa??
My: nhưng đây là mẹ em. Còn chị là chị của em và cả ba nữa. chúng ta là người nhà. Em hok có quyền lựa chọn gia đình người thân ch mình. Dù thế nào thì em vẫn là thành viên của gia đình mình
Trân: cô im miệng đi. Chính vì không thể lựa chọn nên cuộc đời tôi mới khổ như thế này. Tôi hối hận vì đã sinh ra trong cái nhà này. Tôi thù ghét khi phải sống chung với các người.cuộc sống như một địa ngục của trần gian trong cái nhà này. Tôi không muốn tiếp tục sống như thế này nữa.
My : vậy sao em hok tự hỏi nếu không có gia đình này thì làm saoem khôn lớn như ngày hôm nay?
Trân: vậy phải hỏi tại sao tôi phải chui ra từ cái nhà này. tại sao sinh tôi ra mà không thể lo cho tôi trọn vẹn.
mẹ: vậy thì con trách mẹ vì đã sinh con ra sao??
Trân : có cần phải hỏi câu thừa thải như thế hok?
mẹ: con…con..mẹ không ngờ con lại như thế.mẹ hok nghĩ con lại là một người quá đòi hỏi và hok biết trân trọng những gì mình đang có.con người ta đầu tiên là phải học cách chấp nhận những gì hiện tại và…
trân: thôi. Tôi không muốn nghe. Chào
Trân bước nhanh ra khỏi nhà. Hành dộng của Trân chẳng khác nào chất xúc tác làm bệnh của mẹ năng hơn. Bà cố gọi lên tiếng " Trân ơi"" rồi bà ngất đi. My chỉ bik gào khóc kêu cứu mọi người xung quanh. Dù được hàng xóm đưa đi bệnh viện nhưng mẹ My đã trút hơi thở của mình trên đường đi .
( phần tiếp theo)
sự mất mát người thân là một sự mất mát quá lớn đối với My. Cô bé hay cười ngày nào đã hok thể cười vì những con nợ chưa được trả sau đám tang của ba và mẹ.an táng mẹ , My trở về nhà. Căn nhà lanh lẽo không một tiếng nói , không một tiếng cười và không một bóng người ngoài My. chiếc chong chóng _món quà của ba vẫn xoay tròn theo gió bên cánh cửa sổ. chiếc máy may của mẹ đã bám màng bụi mỏng.nhìn vòng quanh nhà My lại thấy hiện lên những hình ảnh quen thuộc , thân thương ngày nào.Đâu đó hiện lên nụ cười của ba, thoảng qua hình ảnh của mẹ. đâu đó hình ảnh bữa cơm đầm ấm gia đình hiện rõ như in trong đầu My.mọi thứ như vừa diẽn ra.
để trả nợ My đã buộc phải bán căn nhà.nhưng trong lòng My đau lắm. căn nhà là nơi chứa đựng nhiều kỉ niệm về người thân. Phút chóc My cảm thấy mình bơ vơ , lạc lõng. Đã đến lúc My phải ra khỏi nhà để giao lại cho người khác.
My: ba, mẹ, con gái bất hiếu không thể giữ lại căn nhà. Con xin lỗi. con hứa sẽ sống tốt, sẽ học để đổ đạt thành danh. Con hứa là sẽ xây một căn nhà thật đẹp và sẽ đón Trân về để gia đình ta lại sum họp. ba ơi, mẹ ơi. Con yêu ba mẹ
những giọt nước mắt lăn dài trên mi, My bước đi mà không dám quay đầu nhìn lại căn nhà. bởi càng nhìn My lại càng không muốn rời xa nó.nhưng nếu hok bán thì hok có tiền để trả cho người ta. Ngày nào họ cũng đến đòi , My chẳng còn cách nào khác.bước đi vào một con hẻm nhỏ My có cảm rgiác như mình đang bước vào ngõ cụt của cuộc sống. rồi My sẽ đi đâu, về đâu khi bản thân chẳng còn người thân nào ??
Trường quay lại tìm My thì hay tin My dọn đi nơi khác . chẳng ai bik là đi đâu. Trường thất vọng quay trở về và mong là sẽ gặp lại My.
Ba My chik. mẹ My chik, em gái My bỏ đi, giờ đây My chẳng còn cái jì hik. cuộc đời My lúc này coi như một dấu chầm hik. Nhưng My hok thể dễ dàng chấp nhận số phận như thế. My phải là côgái đầy nghị lực, mạnh mẽ như lời ba. phải bik đứng lên khi vấp ngã ở chân dốc như lời mẹ.
Sau khi dọn ra khỏi nhà ,My quyết định đi tìm việc làm. một công việc có chỗ ở ổn định để tiết kiệm tiền thuê nhà, lê đôi chân khắp con đường , ngõ hẻm mấy ngày trôi qua My chưa vẫn chưa tìm được việc gì. Ban ngày đi học, khi về thì đi tìm việc. ban đêm ngủ trong các sạp bán ở chợ. Các công việc làm trước kia My đã xin nghỉ từ sau đám tang của ba để chặm sóc cho mẹ.vả lại các công việc đó cũng không bao chỗ ở. một nagỳ đi tìm việc lại bắt đầu. và cuối cùng may mắn cũng đã mỉm cười với My. một căn biệt thự to đang có bản tuyển người giúp việc nhà gấp.my bấm chuông và cnáh cửa từ từ mở ra. một người đàn ông lớn tuổi bước ra.
-cô tìm ai?
-dạ. cháu đến đây xin việc.
-vậy .cô theo tôi vaò nhà.
lần đầu tiên được bước vào một căn nhà to và đẹp, My cứ ngỡ nơi này là một thiên đường.
-ngồi đi. Tôi là quản gai của nhà này. cứ gọi tôi là quản gai Lâm
-dạ.
Sau đó ông ta nói một hơi rất nhiều điều khoản công việc ở đây. Công việc như My mong muốn, bao ăn, ở. Và cuối cùng ông ta như phát khùng khi nghe My nói là còn đi học .
-cô đùa àk. Đi học thì ở đây hok nhận được. bà chủ cần tuyển giúp việc lo bếp nút , giặt giũ, lau dọn nhà cửa. cô còn đi học thì sao được.
-cháu hứa là sẽ làm tốt mọi việc.
-…..
-……
My năn nĩ nhưng chẳng ăn thua gì người quản gai già. chợt một người phụ nữ sang trọng từ trong nhà bước ra và người quản gia cuối đầu chào. My đoán đó là bà chủ nhà.
-bác vào nhà đi.
người phụ nữ nói và quản gai bước nhah vào nhà. Nói xong bà quay qua nhìn My
-cháu xin việc phải hok?
-dạ. cháu hứa là làm tốt mọi việc.
-được . ta nhận cháu
-thưa cô. Cháu có thể vừa làm vừa đi học hok ạk?
-nếu cháu làm õng việc thì vẫn có thể đi học. mà cháu học lớp mấy rồi?
-dạ. cháu đang học lớp
-uhm.chắc quản gia cũng có nói sơ về gia đình ta cho cháu nghe.nhà này , con trai của ta khó chịu nên bao nhiêu người giúp việc chịu hok nổi đã xin nghỉ.
-con cô chắc là còn nhỏ lắm hãh cô?
-hok. Như cháu rồi.
-khi nào thì cháu có thể dọn đến đây ạk??
-cháu có thể dọn đếnvào ngày mai.sáng mai cháu đến sớm đi.