- DỪNG LẠI!
Tôi quát lớn, đôi mắt sắc nhọn hơn bao giờ hết. Buông con Bằng Mã trước mặt ra, tôi quay người lại, chầm chậm tiến đến chỗ Hermione, liếc mắt nhìn tất cả những con Bằng Mã trong chuồng. Bọn chúng đang dạt ra sau, nhường một khoảng trống lớn trong chuồng cho tôi.
- Xin lỗi vì đã lớn tiếng. Tôi không mong rằng các bạn sẽ tấn công các học viên.
Hermione bỏ qua hết sợ hãi vùng chạy tới ôm chầm lấy tôi.
- D-Daisy... Cậu nghĩ gì vậy hả? Tớ sợ lắm! Lỡ cậu... Lỡ cậu...
Tôi bình thản vỗ vai cô, giọng trấn an:
- Không sao. Buckbeak chỉ muốn được cưng nựng thôi.
Nghe vậy, Hermione buông tôi ra, nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên, nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mi.
- Ai là Buckbeak?
- Không ai cả.
Eric bước tới bên tôi, cau mày.
- Cậu có nghĩ cậu quá tự tiện rồi không? Dù có muốn giải tỏa nhưng ít ra cũng phải nói cho mọi người chứ.
- Tớ xin lỗi.
Thở dài thườn thượt, Eric rút nói lớn, thông báo cho mọi người hay:
- Mọi người xin thứ lỗi cho những hành động vừa rồi. Tất cả đều ổn. Daisy vốn dĩ không hề gặp nguy hiểm. Thành thật mà nói, bẩm sinh cậu ấy đã được ban phước lành, được mọi sinh vật yêu mến.
Mọi người hóa đá. Tôi kéo Hermione lại gần con Bằng Mã xám, bảo:
- Đây là Buckbeak.
Nó hạ một bên cánh xuống.
- Muốn dạo một vòng không?
Hermione sợ hãi nhưng cũng gật đầu. Tôi đỡ cô lên rồi cũng trèo lên theo. Đôi cánh dài thước rưỡi của Buckbeak dang ra hai bên. Nó chạy lên phía trước lấy đà, gần đến chỗ Eric thì bay vút lên cao. Mọi người kinh ngạc, nhìn như thôi miên vào chúng tôi. Không gian thiên nhiên thật là thoải mái. Những ngọn gió lồng lộng tinh nghịch xuyên qua từng sợi tóc đang tung bay giữa bầu trời và thổi vào chiếc áo chùng của chúng tôi những ngọn gió tươi mát. Chân Buckbeak chạm nhẹ vào mặt nước rồi rẽ sóng khi tới Hồ Đen. Vài giọt nước ngây ngô vô tình bắn lên chân, lên tà áo của chúng tôi. Bay được một hai vòng quanh Hogwarts, Buckbeak hạ xuống khoảng trống trong chuồng. Tôi nhảy xuống trước rồi đỡ Hermione xuống theo.
- Ổn hơn rồi phải không?
Cô gật đầu, nước mắt đã bị gió làm bay hơi. Eric cũng đã bước đến.
- Cậu cũng cảm thấy tốt hơn chứ?
- Ừ. Khỏe hơn nhiều rồi. Cảm ơn Buckbeak.
Mang khuôn mặt vô cảm, tôi bước ra khỏi chuồng trước sự ngỡ ngàng. Cúi chào bác Hagrid, tôi lãnh đạm nói:
- Hôm nay em hơi mệt, xin thầy cho về nghỉ một lúc.
Bác Hagrid phải mất một lúc mới nhận ra và gật đầu, trả lời trong bối rối:
- À ừ, con-con cứ về đi...
Cuối cùng cũng đã tới tiết Phòng chống nghệ thuật hắc ám. Từ khi nhập học đến nay đã được mấy ngày, tôi cũng đã đỡ hơn nhiều nhưng vẫn còn ít biểu lộ cảm xúc. Số đêm không ngủ được đã tăng lên nhiều nên việc bình ổn tinh thần vẫn còn gặp khó khăn. Chúng đã tác động đến tôi quá mức rồi...
Khi chúng tôi đến lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám để học bài đầu tiên thì giáo sư Lupin vẫn chưa có mặt ở đó. Mọi người bèn ngồi xuống, lấy sách, giấy da và viết lông ngỗng ra, rồi tán dóc cho đến khi thầy bước vào lớp. Thầy mỉm cười mơ hồ và đặt cái cặp cũ kỹ tồi tàn lên bàn giáo viên. Trông thầy vẫn xoàng xĩnh như từ trước tới giờ, nhưng có vẻ khỏe mạnh hơn hồi ở trên xe lửa, như thể đã được ăn vài bữa no nê.
- Chào các trò. Các trò hãy vui lòng cất hết sách vào cặp. Hôm nay là bài học thực hành, các trò chỉ cần đến cây đũa phép mà thôi.
Cả lớp cất sách đi, vài người trao đổi nhau cái nhìn tò mò. Trước đây, chúng tôi chưa từng thực hành Phòng chống nghệ thuật hắc ám. Ấy là không kể buổi học đáng nhớ của mọi người hồi năm ngoái, khi Lockhart mang vào lớp cả một cái chuồng chứa đầy bọn yêu nhí rồi thả chúng ra. Giáo sư Lupin nói khi mọi người đã sẵn sàng:
- Tốt lắm. Mời các trò làm theo tôi.
Mọi người hơi bối rối nhưng đầy thích thú đứng dậy đi theo giáo sư Lupin ra khỏi phòng học. Thầy dắt chúng tôi đi dọc một hành lang vắng vẻ rồi quẹo qua một góc. Ở đó, cái mà chúng tôi nhìn thấy trước tiên là Peeves. Nó đang lộn đầu xuống đất, cất cẳng lên trời, lơ lửng giữa không trung, và đang nhét kẹo cao su vô cái lỗ khóa gần nhất. Khi giáo sư Lupin đến cách Peeves chừng thước, con yêu tinh mới ngẩng đầu lên. Nó ngọ nguậy hai bàn chân có những ngón chân cong quèo và hát toáng lên:
- Lupin khùng, Lupin điên. Lupin khùng, Lupin điên.
Xưa nay Peeves hầu như luôn luôn hỗn hào bất trị như vậy, tuy cũng biết bày tỏ ít nhiều kính trọng kiểu gì đó đối với các giáo sư. Mọi người đều nhìn giáo sư Lupin để xem giáo sư phản ứng ra sao về chuyện này, và họ phải ngạc nhiên thấy giáo sư Lupin vẫn mỉm cười. Thầy nói một cách dễ thương:
- Nếu tôi là chú em, thì tôi sẽ gỡ bỏ hết cao su dính trong mấy lỗ khóa đó. Để vậy, coi chừng thầy Filch sẽ khó có thể vô trong lấy chổi.
Peeves chẳng mảy may bận tâm đến những lời giáo sư Lupin nói, ngoài chuyện bỏ hai ngón tay vào miệng húyt sáo thật to.
- Đừng nghịch phá thầy Filch. Thầy không như chúng tôi đâu.
Tôi rút đũa phép ra, vẫy nhẹ cái, mấy miếng kẹo cao su văng ngay vào sọt rác ở góc tường phòng để chổi.
- Daisy khó tính quá, Peeves đi tìm cái khác chơi.
Và thế là con yêu tinh bỏ đi. Thầy quay sang nói với các học viên:
- Được rồi. Chúng ta đi tiếp nào. Sắp tới nơi rồi.
Thầy trò chúng tôi lại tiếp tục đi tới. Thầy dẫn chúng tôi đi xuống hành lang thứ hai và dừng lại, ngay bên ngoài cửa phòng hội đồng giáo viên. Mở cửa rồi đứng qua một bên, thầy nói một cách lịch thiệp:
- Mời vào.
Phòng hội đồng giáo viên là một phòng ốp gỗ đầy những cái ghế để lộn xộn không ai ngồi, trừ một cái. Giáo sư Snape đang ngồi trên một cái ghế bành thấp. Đôi mắt thầy sáng long lanh và môi thầy thấp thoáng nụ cười nhạo báng độc địa. Giáo sư Lupin bước vào và khép cánh cửa lại. Tôi bước theo sau và nhẹ gật đầu chào giáo sư Snape. Thầy ấy cũng gật đầu đáp lại, rồi bèn nói:
- Cứ để cửa mở, Lupin. Tôi chẳng hứng thú chứng kiến trò này lắm đâu.
Rồi thầy Snape đứng dậy, sải bước đi ngang qua bọn học trò, tấm áo chùng đen của ông phồng lên phất phơ sau bước chân. Giáo sư Lupin vẫy tay ra hiệu cho cả lớp đi về phía cuối phòng.
- Thôi, bắt đầu nào.
Cuối phòng không có gì cả ngoại trừ một cái tủ áo cũ mà các giáo sư thường cất những tấm áo chùng dự trữ. Khi giáo sư Lupin bước đến đứng cạnh bên cái tủ áo thì cái tủ bỗng nhiên lảo đảo lắc lư, dộng bức tường ầm ầm. Vài đứa học trò nhảy lùi lại cảnh giác. Thầy bèn bình thản nói:
- Chẳng có gì đáng sợ cả. Trong đó có một Ông Kẹ.
Hầu hết lũ học trò đều cảm thấy đó chính là cái đáng sợ. Neville nhìn thầy Lupin với ánh mắt hơi hãi hùng, và Seamus thì nhìn cái nắm đấm cửa tủ đang kêu lách cách với vẻ lo lắng bồn chồn. Thầy Lupin giảng giải:
- Mấy Ông Kẹ khoái những nơi đóng kín tối tăm, như tủ quần áo, gầm giường, chạn tủ dưới gầm chậu rửa bát... Có một lần tôi bắt gặp một Ông Kẹ trú ngụ ngay trong một cái đồng hồ đứng cổ lỗ sĩ. Ông Kẹ này mới dọn vô đây vào trưa ngày hôm qua, và tôi đã xin phép hiệu trưởng yêu cầu các giáo viên cứ để mặc nó ở đó để cho học sinh năm ba có dịp thực tập. Vậy câu hỏi đầu tiên của các trò là: Ông Kẹ là gì?
Hermione giơ tay lên ngay.
- Đó là một con ma thay hình đổi dạng. Nó có thể đội lốt bất cứ cái gì mà nó tưởng sẽ làm cho chúng ta sợ nhất.
- Đúng lắm. Tôi cũng không thể nào giải thích rõ ràng hơn Hermione được.
Nghe lời khen ngợi của giáo sư Lupin, mặt Hermione liền sáng rực lên. Tôi bất giác lại mỉm cười trước điệu bộ đó.