Thầy Lupin nói tiếp:
- Như thế khi Ông Kẹ còn ngồi trong bóng tối, nó chưa mang một hình dạng nào hết. Nó chưa biết cái nào sẽ hù dọa được người ở bên ngoài cánh cửa. Chưa có ai từng được biết một Ông Kẹ thì trông như thế nào khi nó ở một mình. Nhưng khi tôi thả nó ra khỏi tủ thì nó lập tức trở thành bất cứ cái gì mà mỗi chúng ta sợ nhất. Điều này có nghĩa là chúng ta có một thuận lợi lớn lao so với Ông Kẹ trước khi chúng ta bắt đầu. Trò có biết là gì không Harry?
Hermione hạ cánh tay đang giơ cao xuống, thở dài thất vọng. Harry suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
- Bởi vì chúng ta có nhiều người, Ông Kẹ không biết nên đội lốt nào.
- Chính xác! Luôn luôn nên có nhiều người khi xử lý Ông Kẹ. Nó sẽ bối rối và không biết nên đội lốt gì. Bùa chú để giải tà Ông Kẹ đơn giản thôi. Tuy nhiên cũng cần đến sức mạnh của ý chí. Các trò biết không, cái thực sự chấm dứt một Ông Kẹ là một trận cười. Điều các trò cần làm là buộc nó mang một hình dạng mà các trò thấy tức cười. Chúng ta sẽ thực tập câu thần chú trước và không cần dùng đến cây đũa phép. Các trò hãy nói theo tôi: Riddikulus!
Cả lớp đồng thanh lặp lại:
- Riddikulus!
- Tốt lắm! Rất tốt. Nhưng tôi e là mình chỉ vừa thực tập xong phần dễ làm. Các trò nên biết là chỉ mỗi cái từ đó thôi thì chưa đủ hiệu nghiệm. Ai sẽ lên trước tiên nào?
Tôi đẩy nhẹ Neville lên trước. Nó bối rối quay lại nhìn mọi người, khuôn mặt có chút sợ hãi.
- Neville Longbottom phải không? Trò muốn thử à? Trò đã biết cần phải làm gì chưa?
- Dạ-Dạ... Con cũng không chắc nữa...
- Hừm... Vậy sao? Thế con sợ gì nhất nào?
- Dạ là... là... là Daisy Williams ạ...
Mọi người đồng loạt quay sang nhìn tôi. Tôi giật mình, cũng chẳng hiểu tại sao. Tôi đã làm gì mà khiến Neville sợ đến thế cơ chứ?
Nhận thấy những ánh mắt ấy, Neville vội sửa chữa.
- Ý-Ý con là con sợ cậu ấy nhất, bởi vì đôi khi cậu ấy... cậu ấy tự nhiên trở nên đáng sợ quá! Dạo này cậu ấy cũng không được như bình thường nữa nên là... Nhưng mà con-con thích bạn ấy lắm! Bạn ấy rất tốt, và con không muốn biến bạn ấy làm trò hề cho mọi người!
- Cũng khó nhỉ? Được rồi! Chỉ cần con làm mọi người đủ vui là được. Và cả lớp hãy nghe cho rõ đây, nếu Neville thành công thì Ông Kẹ có thể sẽ hướng sự chú ý đến những người còn lại. Ta muốn các trò hãy dành ra ít phút để nghĩ xem mình sợ cái gì nhất, và làm sao để biến nó thành thứ thiệt khôi hài. Vậy thì... Một... Hai... Ba!
Thầy Lupin mở toang cửa tủ ra. Một phiên bản khác của tôi bước ra khỏi tủ. Neville hít thở thật sâu, dường như bình tĩnh hơn và dũng cảm chĩa đũa phép vào bản sao đó, hét lên:
- Riddikulus!
Có một tiếng gì đó vang lên như tiếng roi quất. Không gì cả, vẫn như vậy, chỉ là "tôi" đang mỉm cười và nhẹ nhàng bảo rằng:
- Tôi làm điều này vì cậu.
Như có cái mị lực nào đó, nhiều người trong lớp bỗng trưng ra vẻ mặt thỏa mãn. Cái quái gì đang diễn ra vậy? Chỉ là một câu nói thôi mà! Tôi cau mày khó hiểu, quá khó hiểu...
Chợt, thầy Lupin lại nói to:
- Parvati! Tiến lên!
[...]
Một lúc sau, Ông Kẹ đã đến trước mặt tôi. Dường như nó nghĩ rằng tôi dễ xơi nhất khi chỉ nhếch môi là cùng. Nó biến hóa, và tôi hơi ngạc nhiên. Đứng trước mặt tôi là một Eric giả. Nó cúi gằm mặt, đôi chân bỗng dưng ngã khụyu xuống. Nằm xuống sàn nhà đẫm máu chảy từ bụng, nó rên rỉ một cách yếu ớt. Cái hình ảnh đó lại ùa về trong tâm trí. Tay phải nắm chặt lấy vạt áo chùng trước ngực trái, nó như hấp hối, với đôi mắt nhắm hờ, và khóe miệng gần như chỉ nhích lên nhích xuống có một chút:
- Tránh... ra... (...)
Ba chữ còn lại chỉ đủ lớn để cho tôi nghe. Cảm thấy toàn thân mình như bất động, tôi làm rớt cây đũa phép, đôi tay buông thõng xuống, và đôi mắt vô hồn nhìn cái xác chết giả của Eric nằm trên sàn. Đầu óc tôi bắt đầu quay vòng, chẳng còn đủ lý trí để phân định thực hư. Một cơn gió mạnh thổi vào, làm tung bay cả rèm cửa, rầm một tiếng thiệt to khi cánh cửa đập vào thành tường. Mây đen bắt đầu kéo đến, xám xịt cả một bầu trời rộng lớn. Hai tay ôm lấy đầu, tôi mở to mắt ra và lẩm bẩm:
- Lại vậy rồi... Lại vậy nữa rồi...
Lại là nó! Nó lại lặp lại, lặp đi lặp lại để dày vò tâm trí tôi. Tôi mơ hồ, chẳng còn biết trời đất là gì... Nhếch miệng cười, tôi khẽ phát ra những âm thanh rùng rợn đến điên loạn. Mọi người cẩn thận lùi lại. Bỗng...
Pặc!
Ai đó đánh tôi từ phía đằng sau.
- Cứu tôi...
Đó là hai từ cuối cùng tôi thốt ra trước khi ngất lịm đi...
Trong cơn mê, tôi nhớ lại những ký ức từ hồi tuổi. Lúc đó tôi đang trên đường từ phòng thí nghiệm về dinh nhự gia tộc Williams. Và cho đến tận bây giờ, tôi vẫn nhớ rõ từng câu từng chữ mà mẹ Eric nói với tôi lần đầu tiên:
- Muốn ở cái nhà này, cháu buộc phải học mọi thứ, không sót một điều gì cả. Eric thiên tài đã mang chúng ta đến vinh quang, và ta không cho phép cháu đè bẹp nó.
Adela Williams, một phụ nữ quý tộc với thân hình chuẩn đến từng cm, chính là mẹ của Eric. Bà đang đứng cạnh người chồng của mình, Garrick Williams. Đôi tay ông khoanh lại và nhìn tôi với ánh mắt dò xét. Khác với những chủ nhà giàu có ngoài kia, ông Garrick lại không hề béo tốt. Ông cao bằng vợ, vì vợ ông đang đi giày gót cao, khuôn mặt mang vẻ nghiêm nghị và từng trải. Đôi mày của ông nheo lại nhìn tôi, vừa có thiện cảm, lại vừa có chút không hài lòng. Rồi ông bắt đầu lên tiếng, phá vỡ sự im lặng hiện có:
- Trong vòng ba ngày, Eric sẽ dạy cháu những thứ cơ bản. Điểm đạt chuẩn là /. Nếu rớt bất-kì-một-môn-nào, cháu sẽ phải cuốn gói ra đi.
Ông Garrick nhấn mạnh, chăm chăm nhìn tôi một cách lạ lùng. Tôi đã được nghe bác tài xế kể về gia tộc Williams trên đường tới đây, một gia tộc nghiêm khắc và cầu toàn. Hẳn đề kiểm tra cũng chẳng phải dạng "dễ xơi" gì, mà tôi cũng kháchắc cũng khá nhiều câu hỏi. Đối với người thường thì điều này là không thể. Nhưng với tôi, một con rối bị đem đi thí nghiệm và chẳng nhớ chút gì thì vẫn có khả năng. Không biết họ đã tiến hành cái gì lên người tôi, nhưng không còn gì để mất nữa rồi. Nếu được cho một cơ hội, tại sao tôi lại không thử? Dù vẫn còn là một đứa trẻ non nớt, nhưng hình như vì những tác động của quá khứ, đã khiến tôi trưởng thành quá nhiều so với tuổi. Nó là gì vậy nhỉ? Tôi nghĩ, nhưng nghĩ mãi vẫn không biết được lí do. Trí nhớ của tôi bị mất sạch, không để lại dù chỉ một chút dấu vết. Tôi thờ ơ gật đầu đồng ý, trong đầu vẫn bộn bề suy nghĩ.
Tối đó, Eric vừa đưa tôi về phòng vừa tóm lược lại gia quy nhà Williams. Tôi được thu xếp ở cạnh phòng Eric một thời gian cho thuận tiện. Không hiểu sao, tôi cảm giác gia đình này thật là kì lạ, mặc dù tôi còn không biết định nghĩa một gia đình thật sự là như thế nào nữa. Chắc chắn rằng có điều gì đó không ổn ở đây. Tôi nghĩ mình phải nâng cao cảnh giác.
Cơ mà, cũng phải để tâm đến đứa con trai duy nhất của Williams. Tại sao đôi mắt cậu ta lại mang nét buồn đến như thế? Một đôi mắt buồn rười rượi hướng về một cõi nào đó xa xăm? Có lẽ chỉ là tôi nghĩ nhiều. Nói cho cùng, tôi gần như bị tước mất cảm xúc rồi. Thí nghiệm, chắc là vì lí do đó.