Một luồng ánh sáng chói lòa tuôn ra từ đầu đũa phép. Chúng như kết tinh với nhau, xông thẳng tới bọn giám ngục, từ từ cũng hình thành nên một cơ thể: bạch kỳ mã. Một con bạch kỳ mã tuyệt đẹp xuất hiện như một vị cứu tinh, đẩy lùi những nỗi ám ảnh và buồn đau. Trong lúc đó, tôi mau chóng mang Harry vào trong.
Malfoy tỉnh lại sớm, còn Harry thì vẫn nằm đấy. Tất cả mọi người xung quanh đều lo lắng. Mắt Hermione đã đỏ ngầu. Sẽ không sao đâu mà... Sẽ không sao đâu mà... Tôi hiểu Harry đang trải qua những gì, hiểu rằng cậu cũng sẽ chẳng có gì đáng lo ngại, nhưng mà sao tôi lại thấy lo cho cậu quá.
Một lúc sau, Harry cũng chịu mở mắt ra, rồi đột ngột ngồi bật dậy. George vui mừng hỏi han:
- Harry! Em thấy sao rồi?
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Ron ước lượng.
- Cậu té xuống từ... ừm, để coi... ít nhất từ độ cao thước.
- Nếu không có Daisy thì chắc là cậu tiêu rồi. - Neville tiếp lời.
- Thế còn trận đấu? Trận đấu ra sao rồi hả?
Mọi người ái ngại nhìn nhau. May thay, Malfoy ở giường bên trả lời giùm họ:
- Trận đấu hòa, nhưng Quidditch sẽ không còn được tổ chức trong năm nay...
Harry tròn mắt không nói nên lời, cảm xúc trộn lẫn vào nhau. Hermione mím môi bảo:
- Thầy Dumbledore giận hết sức, tớ chưa bao giờ thầy ấy như vậy cả. Bọn giám ngục Azkaban, chúng dám vô trường!
Tất cả im lặng một lúc lâu. Bỗng sực nhớ điều gì đó, Harry lại hỏi:
- Thế chiếc Nimbus của tớ đâu?
Chúng tôi trao đổi những ánh nhìn lặng lẽ.
- Chuyện gì?
Eric đặt bàn tay lên Harry, tiếc nuối nói:
- Cây Nimbus của cậu... Sau khi cậu ngã, nó bay đi, rồi tông phải cây Liễu Roi... ờm, cậu cũng biết thế nào rồi đấy...
Ron bước đến, nói lí nhí:
- Giáo sư Flitwick vừa thu gom cây chổi về trước khi cậu tỉnh dậy.
Rồi cậu trút ra từ cái túi xách đặt cạnh chân hàng tá que gỗ vụn với những cành nhánh con con trên giường. Đó là những gì còn lại của cây chổi thần trung thành của Harry... Sắc mặt cậu trắng bệch, không còn nói được lời nào nữa...
Bà Pomfrey khăng khăng bảo rằng Harry phải nghỉ ngơi trong bệnh thất cho đến hết cuối tuần. Cậu không phàn nàn hay tranh cãi gì, nhưng cậu nhất định không chịu để cho bà quẳng đi mớ tàn tích của chiếc Nimbus . Cậu biết cậu làm vậy là ngu ngốc, biết là không thể trông mong sửa chữa hay vá víu gì được chiếc Nimbus này nữa, nhưng cậu vẫn không thể không giữ những tàn tích đó lại. Nhìn nét mặt của cậu cũng đủ hiểu cậu đang có cảm giác như vừa mất đi người bạn thân thiết nhất.
Khách khứa đến thăm Harry nườm nượp. Ai cũng cố làm cho cậu phấn khởi lên. Bác Hagrid gởi tặng một bó bông sâu tai giống như những cái bắp cải vàng khè. Ginny đỏ mặt thẹn thùng đến thăm với một tấm thiệp chúc mau bình phục con bé tự làm lấy. Cảm thấy thật có lỗi nhưng Harry chẳng còn cách nào khác ngoài việc nhét nó dưới tộ trái cây để nó khỏi hát lên eo éo. Đội Quidditch Gryffindor trở lại thăm Harry vào sáng chủ nhật. Lần này có cả anh Wood đi cùng. Anh nói với cậu bằng một giọng trống rỗng ơ hờ rằng anh không hề chê trách Harry mà không để ý rằng cách nói ấy lại càng làm cho cậu thấy nặng nề. Chả là nhiệt huyết của anh đối với Quidditch là quá lớn, điều này thì ai lại không biết chứ? Càng hi vọng bao nhiêu thì khi thất bại lại nhận lấy nỗi thất vọng bấy nhiêu. Đời là vậy, không ngoại lệ cho bất kì ai.
Chúng tôi chỉ rời khỏi giường của Harry vào ban đêm. Ấy thế, đôi khi tôi lại lén trà trộn vào phòng Harry, lấy Áo khoác tàng hình đi thăm cậu. Có vẻ nỗ lực ấy của tôi đã làm cho cậu thấy vui. Harry dạo này liên tục gặp ác mộng. Cậu kể cho tôi về những lần nghe thấy tiếng thét của cô Lily khi Voldemort tìm tới định tiêu diệt cậu. Cả cái chuyện Hung tinh, cậu khá lo, nhưng tôi xua tay cười cười với cái ý nghĩ đó nên cậu cung không bạn tâm nữa.
Cơ mà, điều làm cho tâm trí cậu bất ổn nhất bây giờ là việc cậu đối diện với bọn giám ngục. Hết lần này đến lần khác, cậu đều gục ngã và ngất xỉu mà không thể chống trả được. Tôi giải thích lí do, phần nhiều là bị ảnh hưởng bởi quá khứ thôi, cũng giống như tôi vậy.
Đến ngày thứ hai, Harry đã nguôi ngoai nỗi buồn trong tim khi trở về với sự ồn ào và rộn ràng của ngôi trường. Khi đi đến lớp học Phòng chống nghệ thuật hắc ám sau bữa ăn trưa, Ron phàn nàn:
- Nếu thầy Snape lại dạy nữa thì tớ sẽ nghỉ bệnh cho coi! Hermione, cậu ngó thử xem ai ở trong đó đi.
Hermione đi tới cửa lớp và nhìn vào. Cô ấy reo lên báo hiệu cho mọi người:
- Tốt rồi!
Giáo sư Lupin đã trở lại bục giảng. Nhìn cũng thấy rõ thầy đã bị bệnh nặng. Tấm áo chùng cũ kỹ của thầy rõ ràng trở nên rộng hơn, khoác lỏng khỏng trên thân hình thầy, và dưới mắt thầy là những quầng thâm đậm. Tuy vậy, thầy vẫn mỉm cười với cả lớp khi chúng tôi tham gia tiết học. Mọi người lập tức bùng ra một trận tố khổ về cách đối xử của thầy Snape khi dạy thay.
- Không công bằng gì hết! Chỉ dạy thay thôi mà sao thầy Snape lại bắt tụi con làm bài tập nộp cho thầy ấy?
- Tụi con đâu có biết gì về người sói đâu!
- Dài tới cuộn giấy da lận!
Thầy Lupin hơi nghiêm lại, hỏi:
- Các con có nói với thầy Snape là các con chưa học tới chương đó không?
Trận bép xép lại rộ lên nhặng xị:
- Có chứ! Nhưng mà thầy Snape nói tụi con tụt hậu...
- Thầy ấy chẳng thèm nghe gì cả!
- Những cuộn giấy da! Ôi trời...
Giáo sư Lupin mỉm cười trước vẻ phẫn nộ trên gương mặt của mọi người.
- Các con đừng lo lắng quá. Thầy sẽ nói chuyện với giáo sư Snape. Các con khỏi phải viết bài luận văn.
- Cái gì? Khỏi ư?
Hermione kêu lên.
- Nhưng con đã làm xong hết rồi!
Một đứa nào đó tự nhiên nhiều chuyện.
- À phải rồi! Daisy, sao hôm đó cậu không trả lời câu hỏi của thầy Snape về sự khác biệt giữa người sói và chó sói thật vậy?
Tôi giật bắn mình, chảy mồ hôi. Sao lại nhắc đến chuyện đó làm gì cơ chứ? Bộ tôi không trả lời được là chuyện lạ à?
Thầy Lupin bước tới bên tôi, nhẹ nhàng hỏi:
- Em đã không trả lời?
Tôi không biết nói sao, chỉ lắc đầu. Thầy Lupin mỉm cười nhìn tôi.
- Cảm ơn em, Daisy Williams.
- Việc nên làm thôi, thưa giáo sư.
Thầy gật nhẹ đầu rồi trở lại bục giảng, để lại bao nhiêu con mắt đang chòng chọc nhìn tôi. Hiển nhiên Hermione cũng hiểu điều đó nghĩa là gì. Lặng lẽ ngồi xuống, tôi không nói gì thêm suốt cả buổi học.
Khi các tiết học chiều kết thúc, tôi dạy cho mọi người cách phòng chống giám ngục. Bài học này phải kéo dài mấy ngày. Đây cũng là bài học cuối cùng nên mọi người cũng khá thất vọng.
Harry là người đầu tiên có thể triệu tập được thần Hộ mệnh hoàn chỉnh. Tiếp theo là Hermione, nhưng thật ngạc nhiên khi thần hộ mệnh của cô không phải rái cá, mà thay vào đó lại là một con cú. Thần Hộ mệnh của Draco thì là một con sói hoang, của Ron vẫn là một con chó săn, và của Neville là một con gấu. Kết thúc lớp học, họ có hơi tò mò và hỏi thần hộ mệnh của Eric là gì. Chẳng buồn trả lời, cậu chỉ vẫy đũa phép, và từ đầu đũa tuôn ra những tia sáng bạc, kết lại thành hình thù của sinh vật đẹp đẽ: một thiên mã. Draco và Hermione trong giây lát trao đổi những cái nhìn đầy ẩn ý.